Chương 31: Kinh ngạc

Cố Phong Giản đi theo một tì nữ sang bên cạnh để kiểm tra người. Các nàng cũng không dò xét nghiêm ngặt lắm nên chẳng mấy chốc, hắn đã có thể vào bên trong, còn đám huynh đệ Tống Sơ Chiêu thì vẫn còn đứng chờ ở bên ngoài.

Mấy người Kim Ngô Vệ ở phía trước đang lục soát người rất cẩn thận, có lẽ vì Phạm Sùng Thanh cũng là võ nhân nên bọn họ cảm thấy có sự uy hiếp, cũng tốn kha khá thời gian để dò xét. Phó Trường Quân tiếp cận nơi Tống Sơ Chiêu đang đứng, một tay ông ấn lên bả vai nàng, cười nói: "Cố công tử tới rồi sao? Hôm nay còn tới rất sớm như thế."

Bàn tay của Phó Trường Quân bóp lên vai Tống Sơ Chiêu nhưng trên mặt ông ấy lại là nụ cười hết sức vui vẻ. Tống Sơ Chiêu chỉ có thể mỉm cười, nói: "Không biết hôm nay Phó tướng quân lại có việc trong người. Tướng quân đã vất vả rồi."

Cố Tứ lang và huynh đệ của mình nhìn thấy khớp xương tay đang nhô ra của Phó Trường Quân do ông dùng sức thì cảm thấy sợ hãi. Bọn họ lùi lại một bước, tỏ vẻ sẽ không tham gia vào cuộc nói chuyện của hai người.

Phó Trường Quân cười nhẹ, ông nói bên tai nàng: "Kim Ngô Vệ của ta phụ trách việc tuần tra trong kinh thành, thế nên dù cho bất cứ khi nào, chỗ nào hay người nào lén lút, thì đều có thể bị binh lính tuần tra tìm ra được. Cố Ngũ lang ngươi tuy ở nhà đã lâu nhưng động tác và tài nghệ rất linh hoạt, xem ra là người có tài năng xuất chúng, không phải là kẻ tầm thường. Thiên phú như thế này không nên để cho hoang phí. 

Lần sau, nếu như ngươi còn muốn đến Hạ phủ tìm nghĩa phụ lãnh giáo, thì không bằng đi đến võ trường của Kim Ngô vệ để thử các chiêu thức đi. Ta thích nhất là dẫn dắt hậu bối có căn cơ tuyệt hảo, thậm chí ta cũng có thể thay ngươi đi hỏi thăm Cố Quốc công, ta nghĩ ông ấy hẳn sẽ đồng ý thôi."

Mồ hôi lạnh của Tống Sơ Chiêu lại tuôn ra.

Nói đến sợ là người không tin…Hết thảy đều là sự hiểu lầm mà thôi.

Phó Trường Quân hỏi: "Ngươi nghĩ như thế nào?"

Tống Sơ Chiêu cố gắng không để lộ ra sự nhút nhát của mình, nàng nói với bộ dạng "ai lay chẳng chuyển ai rung chẳng rời": "Tạ ơn Phó tướng quân nâng đỡ. Nếu rảnh rỗi, vãn bối sẽ đi xem."

"Thật có chí khí!" Phó Trường Quân xắn tay áo lên, khôi phục giọng nói làm cho những người xung quanh cũng nghe thấy, "Hiện tại có rất nhiều người như vậy, ta sẽ giúp huynh đệ mình một tay. Cố Ngũ lang, ngươi đi theo ta đến bên cạnh để kiểm tra."

Cố Tứ lang và Phạm Sùng Thanh rúc vào nhau, hai người kêu lên một tiếng đồng tình, nắm chặt tay lại và lùi lại một bước.

Tống Sơ Chiêu: "……" Cố Tứ lang, ta thấy rõ ngươi rồi.

Hai người dời bước sang một bên. Phó Trường Quân di chuyển tay của mình, khóe môi ông treo một nụ cười đầy ẩn ý.

Tống Sơ Chiêu suy nghĩ một chút, quyết định xoay người lại. Nếu đã đối mặt với vị tổ tông này thì ít nhất nàng cũng không cần nhìn tới người khác.

Nàng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi bàn tay to lớn của đối phương hạ xuống, nàng vẫn không khỏi mở mắt ra, con ngươi rung động.

Một chưởng này! Làm cho nàng cảm thấy kỳ kinh bát mạch* [2] đã tắt nghẽn lâu ngày được mở ra, đôi vai ẩn ẩn đau nhức trong nhiều ngày đã được thay thế bằng cảm giác đau đớn dữ dội, ngay sau đó là gân cốt căng cứng được kéo giãn ra, mang lại cảm giác thư thái chưa từng có.

*Kỳ kinh bát mạch: các kinh mạch trên cơ thể. Đọc kỹ hơn ở chú thích [2]

Đã…. Thật sảng khoái!!

Như có một vệt ánh sáng màu trắng mờ ảo hiện lên trước mắt Tống Sơ Chiêu, làm cho nàng nhớ đến niềm vui khi rong ruổi ở võ trường năm ấy.

Lại có thể như thế!!

Cố Tứ lang thấy rằng các cơ quanh mắt nàng nheo lại, hơi thở trở nên gấp gáp, hắn khẩn trương nói: "Ngũ đệ…Đệ không sao chứ?"

Phạm Sùng Thanh cũng run rẩy, hắn nhỏ giọng cầu xin: "Phó, Phó thúc. Thúc có thể nhẹ một chút hay không? Trông Ngũ lang không phải cường tráng như vậy…"

"Các ngươi đang nói cái gì!" Tống Sơ Chiêu thả từng câu từng chữ, nàng nghiêm khắc nói, "Phó tướng quân kiểm tra rất cẩn thận, cũng là vì sự bình yên của ta. Có rất nhiều người đến yến hội hôm hay, làm sao có thể lơ là? Làm phiền Phó tướng quân rồi."

"Ngũ Lang ngươi đúng là……" Phạm Sùng Thanh thở chậm lại, sau đó kiên định nói, "Làm cho người khác khâm phục."

Vì muốn lấy lòng người nhà mẹ đẻ Tống Tam nương mà có thể hy đến mức như vậy!

Cố Tứ lang cũng kinh ngạc và cảm thán, không hổ là Ngũ đệ của mình!

Phó Trường Quân cũng nhìn Cố Ngũ lang với ánh mắt khác xưa. Không ngờ rằng thân thể hắn ốm yếu như vậy mà lại có khí phách như thế. Thế nên ông cũng thu tay lại, rồi dùng bàn tay đang đặt sẵn trên vai nàng kéo nàng vào phía bên trong.

Phó Trường Quân nghi ngờ…Vì sao lưng của Cố Ngũ lang lại cứng như vậy? Dường như ông còn nghe thấy âm thanh chuyển động của xương cốt.

Vậy nên ông lại dùng tay tạo thành một thế thủ đao [3], chặt vào một huyệt đạo nhất định. Cùng lúc đó, ông nghe thấy tiếng kêu rên đang kiềm nén của người trước mặt

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!