Chương 3: Gặp mặt

Editor + Beta: Basic Needs

Cuối cùng Tống Sơ Chiêu vẫn phải tìm cửa hông viện, thành thành thật thật mà đi qua.

Bởi vì hàng năm Cố Phong Giản chỉ hời hợt rèn luyện thân thể nên dù cho Tống Sơ Chiêu có trang bị đầy đủ kỹ năng trèo tường thì động tác vẫn không đủ nhanh nhạy, làm cho lúc trèo vào không khỏi dính không ít vật dơ, lúc này trên quần áo có mấy khối đất xám xịt.

Cố Phong Giản ở trước mặt nàng nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, tựa hồ muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại mạnh mẽ nén lại. Biểu hiện ẩn nhẫn chịu đựng như vậy làm cho Tống Sơ Chiêu đối với hắn sinh ra vài phần đồng tình.

Cố Phong Giản từ trong tay áo lấy ra một cái khăn tay, vẫy tay kêu nàng tiến lên.

Tống Sơ Chiêu vốn định tiếp cận kết quả Cố Phong Giản thu hồi tay dùng ánh mắt ý bảo nàng đừng nhúc nhích. Tống Sơ Chiêu mấp máy môi chột dạ, đành phải ngoan ngoãn đứng trước mặt hắn.

Cố Phong Giản từng bước đến gần nàng, cúi đầu, kéo nàng tới bên cạnh sau đó dùng khăn lau vết bẩn nơi bàn tay nàng.

Động tác hắn vừa nhẹ nhàng vừa cẩn thận, chậm rãi lau từ ngón tay đến bàn tay nàng, thật kiên nhẫn mà lau. Thậm chí bởi vì lực đạo quá nhẹ Tống Sơ Chiêu lại cảm thấy có chút ngứa.

Cảm giác này làm cho kẻ chưa bao giờ thân cận với người khác như Tống Sơ Chiêu cả người không khỏe, theo bản năng mà muốn tránh. Lại nghĩ đến Cố Phong Giản dùng chính khuôn mặt mình lại sờ tay mình như vậy sẽ càng thêm khó chịu vì thế đành nhịn xuống.

Cố Phong Giản tuy rằng nhìn suy nhược nhưng thân thể lại cao, so với Tống Sơ Chiêu thì cao hơn một cái đầu.

Lúc này tầm mắt Tống Sơ Chiêu hạ thấp thì thấy một cái đầu nhỏ ở phía trước mình đong đưa, cảm giác rất ngoan ngoãn.

Tuy rằng nàng hiếu động nhưng lại rất thích người ngoan ngoãn. Không nghĩ một ngày kia có thể ở nhìn thấy hình ảnh đó ở trên người mình.

Thời điểm Tống Sơ Chiêu miên man suy nghĩ thì tay đã được lau sạch, Cố Phong Giản liền lui ra.

Tầm mắt nàng lướt qua đỉnh đầu đối phương, dừng lại ở vạt áo mình.

Buổi sáng mới vừa có một trận mưa thu nên các nơi trong kinh thành đều ướt. Tống Sơ Chiêu khi xuất môn mặc bộ quần áo màu lam nhạt giờ đây lại dính rêu trên tường, loang lỗ nhìn thập phần khó coi.

Tống Sơ Chiêu cảm thấy không ổn. Nhìn Cố Phong Giản như vậy nhất định rất thích sạch sẽ, sẽ không muốn nhìn bộ dáng này của nàng.

Nàng thấy không rõ biểu hiện của Cố Phong Giản, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm vào vạt áo nơi đã sạm lại vì vết bẩn nên nhỏ giọng nói: "Ngươi không phải muốn mắng ta đi?"

Cố Phong Giản ngẩng đầu lên khó hiểu nói: "Ta mắng ngươi làm cái gì?"

Tống Sơ Chiêu cả kinh: "Ngươi không mắng ta? Nếu nương ta biết ta trèo tường làm dơ quần áo sẽ đánh ta."

Cố Phong Giản thả chậm ngữ khí, ý vị thâm trường nói: "Vậy ra… Ngươi cũng biết trèo tường là không đúng."

Tống Sơ Chiêu: "……" Biết, nhưng bản tính khó sửa.

Tính tình hắn thật tốt, thoạt nhìn không giống như đang tức giận.

Tống Sơ Chiêu nói: "Ta lén ra. Nhà ngươi có thật nhiều người hầu, may mắn là ngày thường ngươi thích yên tĩnh nên ta để bọn họ toàn bộ lui ra nên bọn họ cũng chưa hoài nghi. Vừa ra khỏi cửa viện, ta đã hướng thẳng tới nơi này." Tuy rằng nàng có kinh nghiệm phong phú nhưng vì để ra Cố phủ vẫn là mất một phen sức lực.

Tống Sơ Chiêu nghĩ rằng người như Cố Phong Giản ở trong nhà được chiếu cố vô cùng cẩn thận khẳng định không quen tới Tống phủ nơi sài lang hang hổ này. Không chừng sẽ bị Tống gia tam yêu Tống Thi Văn, lão phu nhân và Tống Tam phu nhân liên hợp sửa trị. Thậm chí nếu không chú ý chút còn bị Diệu Nhi ăn hiếp.

Ai, giang hồ hiểm ác, làm sao tiểu Cố Phong Giản có thể lắc lư tại địa phương này.

Cố Phong Giản không nói gì, gấp khăn tay lại rồi đưa cho nàng.

Tống Sơ Chiêu thuận tay tiếp nhận, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi ăn chưa?"

Cố Phong Giản bình tĩnh nhìn nàng một cái rồi sau đó lắc đầu.

"Ta biết ngay!" Tống Sơ Chiêu cười đắc ý, "Ta nghĩ nếu như ngươi không nhớ đến ăn cơm thì bọn họ cũng sẽ không gọi ngươi vì thế thời điểm ra cửa ta cố ý mang theo cho ngươi."

Nàng từ trong lồng ngực lấy ra một gói giấy dầu, một tay đưa qua, trong ánh mắt mang theo mong đợi cùng nhiệt tình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!