Chương 22: Leo tường

Tống Sơ Chiêu lặng lẽ chuồn khỏi phủ Quốc công.

Mấy ngày nay nàng đã thăm dò các cửa nhỏ trong phủ cũng như tình hình hộ vệ tuần tra cho nên việc này không có gì khó khăn với nàng cả.

Thuận lợi ra khỏi phủ, nàng đi một đường tới nơi muốn đến một cách ung dung.

Chờ cho đến khi Tống Sơ Chiêu đi được nửa đường thì nàng mới nhớ đến việc Cố Phong Giản đã dời đi nơi khác.

Đứng trong cơn gió lạnh thấu xương vào đêm thu vắng lặng khiến cho nàng hắt xì hai cái.

Thân thể này của Cố Phong Giản đúng là quá suy nhược.

Suy nhược đến độ e ngại trước cơn gió lạnh nho nhỏ này!

Vậy nên Chiêu Chiêu nguyện ý chạy thêm một đoạn đường vì hắn, giúp hắn rèn luyện thân thể cho thật tốt mới được!

Tống Sơ Chiêu thay đổi phương hướng rồi không một chút chần chờ mà đi về phía phủ Quốc công. Có điều bước chân của nàng có chút nặng nề và mang theo một chút phiền não về nơi mình không biết kia.

Nàng mới vào Hạ phủ có một lần mà chỉ đi một đoạn đường ngắn từ cửa chính đến phòng khách; sau đó nàng đã bị đuổi đi, ngay cả cơm trưa còn chưa được ăn.

Nàng làm sao biết được nơi ở của Cố Phong Giản kia chứ?

Tống Sơ Chiêu chần chờ nhìn xung quanh ngoài bờ tường. Nàng đo đạc khoảng cách hai bên rồi suy đoán vị trí Cố Phong Giản ở.

Tường ngoài của Hạ phủ không có trang bị biện pháp chống trộm, phía bên trên được lát phẳng làm cho việc leo lên rất thuận tiện.

Hẳn là vì biết sẽ không có người vụng về nào dám đến trộm đồ vật của Hạ phủ; chưa kể đến việc tất cả người bên trong phủ đều viết võ công.

Nhưng mà như thế lại thuận tiện cho Tống Sơ Chiêu.

Nàng bò lên tường cao thật thuần thục. Nàng không dám để lộ đầu quá rõ ràng mà chỉ lén lút nhìn vào sâu trong phủ xem tình hình.

Những gia đình bình thường sẽ không trồng những loại cây quá mức cao lớn xum xuê bởi vì chúng dễ trở thành nơi cho kẻ trộm cắp trốn vào. Vậy nên chỉ cần lựa được vị trí tốt thì ngay cả khi đứng ở đầu tường vẫn có thể thấy không ít chuyện với tầm nhìn rộng.

Lý trí của Tống Sơ Chiêu mơ hồ có sự nghi hoặc: Nàng trở về nhà của ngoại tổ mình nên cần gì làm ra việc hèn hạ như vậy chứ?

Nàng đi vòng bên ngoài Hạ phủ, sau khi thay đổi hai bức tường, tiếp cận ba địa điểm thì cuối cùng mới phát hiện một cái sân trông có vẻ đặc biệt.

Đồ vật trang hoàng bên trong viện quá mức dày đặc, tất cả đều là vật mới tinh mà cửa sổ gian nhà chính vẫn còn lộ ra ánh đèn.

Hạ lão gia và lão phu nhân đều là người có tuổi nên sẽ đi ngủ từ sớm. Lúc này còn có người còn thức thì phần lớn là Cố Phong Giản.

Này Cố Ngũ lang à, ngươi nửa đêm còn không có ngủ…thì sẽ khiến cho đầu ta trọc sớm thôi!

Nàng nhất định phải nghiêm túc nói chuyện này với Cố Ngũ lang mới được.

Tống Sơ Chiêu lấy đà nhảy lên tường rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Nàng đi dọc theo đường nhỏ, rón ra rón rén đi về phía sân của Cố Phong Giản.

………..

Tuy rằng lúc này đã khuya nhưng Cố Phong Giản vẫn còn thức đọc sách.

Chỉ có bóng của hắn hắt ra từ phía cửa sổ.

Hôm nay Xuân Đông rất phấn khởi. Lúc nàng trở về thì đã muốn bỏ lỡ mất vở tuồng nên đành phải nghe tin tức từ miệng người khác. Nhưng mà dư âm vẫn còn đó nên nàng ấy lấy cớ phải thu xếp đồ đạc vẫn còn để ở Tống phủ của mình để quay lại.

Nàng thấy người qua đường đang chỉ chỉ trỏ trỏ rồi lại ném rác rưởi vào cửa Tống phủ. Lúc đó Tống Nhị cô nương thì khóc lóc sướt mướt hối lão phu nhân đè ép sự việc xuống; Tống lão phu nhân thì muốn ngất xỉu lần thứ hai, bà ta cay cú chửi bới Phó Trường Quân; còn Tống tam lão gia lại đóng chặt cửa phòng, ông ta thu dọn đồ đạc một cách lặng lẽ để chuẩn bị chạy trốn khỏi hình ảnh hỗn loạn chỗ này.

Tình cảnh bi thảm dường như muốn sụp đổ của Tống gia đã khiến cho nàng rất vui vẻ. Sau đó nàng nhảy nhót chạy tới Hạ phủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!