Editor + Beta: Basic Needs
Tô mì nóng hầm hập được bưng lên, mùi thơm nương theo làn khói bay lên lượn lờ.
Phó Trường Quân gõ phần đuôi đũa xuống bàn, dùng vải bố lau sạch từ đầu đến đuôi một lần rồi mới cúi đầu nghiêm túc ăn mì.
Khói trắng theo động tác của ông mà càng trở nên dày đặc, khói che khuất đi khuôn mặt lạnh lùng của người đang ăn. Lẫn trong tiếng hút mì có tiếng chân hấp tấp chạy đến.
Ở phía sau Phó Trường Quân có mấy vị thân binh mang theo đao bên mình. Một vị thân binh đi đến vị trí cách hắn một mét thì cười nói: "Tống lang tướng, ngài chỉ cần đứng ở đây là được."
Biết có người tới, Phó Trường Quân rốt cuộc dừng đũa mà hất cằm: "Nói đi."
Tống tam lão gia và con của ông liếc nhau, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu cùng thấp thỏm, không biết nên nói cái gì. Tên nam nhân nằm ở giữa sân đã bắt đầu khóc thút thít mà cáo trạng.
"Bẩm tướng quân, bẩm quan gia, điều nên nói tiểu nhân đã nói hết rồi, ta chỉ nhận tiền làm việc thôi, không có thù oán với ai hết. Tiểu nhân dám thề, lời ta nói hoàn toàn là sự thật, có người kêu ta nói như vậy! Nhưng rốt cuộc người đó là ai thì ta không biết. Ta chỉ là một người bình thường thôi."
"Mấy tin tức này đều là nửa thật nửa giả…Nhưng nghe từ miệng người hầu Tống gia là sự thật. Ta cho rằng là chuyện thật nên mới dám nhiều chuyện với người bên ngoài, không phải cố tình vu oan cho ai."
Hai người Tống gia sắc mặt tái nhợt, vội vàng phủ nhận: "Không có khả năng đó! Phó tướng quân, người này chắc chắn không phải là người của Tống phủ chúng ta."
"Dù gì Tống Tam là chất nữ, Tống phu nhân lại là trưởng tẩu của ta. Tuy ngày thường ta bận rộn công vụ nên quan tâm Tam nương không được đầy đủ nhưng cũng không đến mức đi hại nàng. Huống chi việc này đâu chỉ hủy đi danh tự của Tam nương và trưởng tẩu mà còn có cả danh dự của Tống gia đó!"
Tống tam lão gia nuốt nước miếng, hai tay run rẩy múa may ở không trung như muốn phủi sạch quan hệ.
"Nhất định là có người thù oán với Tống gia ta, muốn Tống gia và tướng quân kết thù nên mới truyền ra bên ngoài những lời đó. Mong tướng quân minh giám! Tuyệt không nên hiểu lầm ta khiến cho tiểu nhân đắc ý!"
Phó Trường Quân tiếp tục cúi đầu ăn mì, một người thân binh gần đó bước ra khỏi hàng, rút ra một sấp giấy từ trong ngực. Trên từng tờ giấy là một bản vẽ những người khác nhau đang nói chuyện ở những nơi khác nhau. Những tờ giấy này đều có cùng một nội dung.
Cảnh vẽ tuy có chút qua loa nhưng chi tiết quan trọng đều được diễn đạt đầy đủ. Nếu như muốn dựa vào đây để đi thẩm tra thì hoàn toàn có thể kéo ra được kẻ đứng ở sau lưng.
Tướng sĩ đưa qua cho Tống tam lão gia nhìn rồi nhanh chóng thu lại.
Phó Trường Quân cười nói: "Ngươi tuy nhận chức ở Kim Ngô Vệ nhưng không biết là do ngươi không đủ sự hiểu biết đối với Kim Ngô Vệ của ta hay là chưa hiểu rõ người hầu trong Tống gia của ngươi."
Bởi vì khẩn trương nên cơ mặt của Tống tam lão gia run rẩy, ông không dám duỗi tay lau đi hồ hôi trên trán mà chỉ có thể phân trần:" Việc làm hôm nay khẳng định không phải do người Tống gia làm! Người này không có quan hệ gì tới Tống gia ta!"
"Vậy sao?" Phó Trường Quân nói, "Vậy trước kia thì có đúng không?"
Tống tam lão gia vừa suy nghĩ tìm từ để nói vừa âm thầm quở trách phu nhân và mẫu thân cả trăm ngàn lần, ông cẩn thận nói: "Chờ cho thuộc hạ trở về sẽ càng nghiêm khắc quản giáo hạ nhân trong phủ! Những tên nô tài gian xảo đều sẽ bị trục xuất khỏi cửa. Xin tướng quân hãy yên tâm!"
Phó Trường Quân cười nói: "Làm người hầu bây giờ thật không dễ dàng gì, lỡ có chuyện gì xảy ra đều do bọn họ sai. Thật ra cũng không cần như thế, ta cũng không muốn làm khó xử mấy người thân bất do kỷ như vậy."
Phó Trường Quân dùng đũa chỉ vào tên nam nhân đang quỳ trên mặt đất mà hỏi: "À đúng rồi, ngươi có biết hắn bị ai đánh không?"
Tống tam lão gia nhanh chóng liếc mắt một cái lại quay đầu lại.
Mặt mũi người nọ bị đánh bầm dập, lưng cuộn tròn lại, chỉ vừa thấy cũng có thể hiểu được đã bị thương nghiêm trọng.
"Nhìn ngươi kìa, đây ánh mắt gì? Không phải ta đánh, thật không phải do ta đánh." Phó Trường Quân thần bí nói với ông, "Là do Cố Ngũ công tử đánh."
Tống tam lão gia nheo mắt: "Cố Ngũ công tử?"
Phó Trường Quân nói: "Đúng vậy. Hôm nay thật trùng hợp, lúc hắn nói bậy thì gặp phải Cố Ngũ công tử. Cũng may Ngũ công tử là người thông minh, hắn không nghe lời xúi giục mà lại tức giận đến độ đánh cho người kia một trận. Nếu không thì…ngươi nói thử xem, nếu có hiểu lầm chẳng phải là sẽ mang đến một sự phiền phức lớn sao?"
Người trên mặt đất khóc nức nở nói: "Ta thật sự không biết hắn là Cố Ngũ công tử!"
"Vậy nếu như ngươi biết Phạm nhị công tử thì sao?" Thân Phó Trường Quân hơi nghiên về trước, ông cười hỏi, "Nếu như ngươi biết Phạm nhị công tử và Cố gia Tứ lang có hiềm khích với nhau thì sao?"
Nam nhân không còn gì để nói, khóc càng to: "Ta…Ta chỉ nhận tiền làm việc…Ta không nghĩ đến nhiều thứ như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!