Chương 13: Khuyên giải

Editor + Beta: Basic Needs

Thời điểm Xuân Đông gấp gáp chạy vào thiếu chút nữa đụng vào Diệu Nhi đang đứng trước cửa. Nàng bước nhanh rồi hô to: "Cô nương! Cô nương không tốt rồi!"

Cố Phong Giản không vui nói: "Trời sập rồi sao?"

"Trời…Trời sẽ nhanh sập!" Xuân Đông vọt tới trước mặt hắn, sắc mặt một mảnh tái nhợt, "Bên ngoài người ta nói công tử đánh nhau cùng với người ta ở trên phố."

Cố Phong Giản nâng mí mắt: "Ngươi nói cái gì!"                                             

Xuân Đông gật đầu: "Đúng vậy! Ầm ĩ thật lớn còn bị Kim Ngô Vệ bắt được!"

Cố Phong Giản đột nhiên đứng lên, ghế bị hắn xô ngã. Hắn trầm giọng hỏi: "Cùng ai đánh?"

"Nghe nói là với Phạm Sùng Thanh! Nơi đó quá rối loạn nên Kim Ngô Vệ đã cho người giải tán, ta cũng không biết đến tột cùng là chuyện gì; dù sao bọn hắn đã đánh nhau rồi, đánh ở trước tửu quán lớn nhất kinh thành đó." Xuân Đông cảm giác đau đầu, "Trời ơi, Ngũ công tử như thế nào lại đánh nhau?"

Xuân Đông còn muốn hỏi nàng có muốn mình đi Cố phủ tìm người hỏi thăm một chút tình hình cụ thể không vậy mà người trước mắt đã không còn bóng dáng.

Cố Phong Giản thậm chí còn quên đặt đồ trong tay xuống, hắn trực tiếp lao ra cửa.

Xuân Đông ngây người sau đó lại hô: "Cô nương!"

Phòng cho khách đã được quét dọn thật sạch sẽ, từ trong phòng có thể thông qua cửa sổ mà thấy được hoa viên bên ngoài.

Tống Sơ Chiêu nhìn thoáng qua bên ngoài thì phát hiện có rất nhiều binh lính đang đứng canh. Đối phương khi thấy nàng thì cong khóe miệng mà cười với nàng. Tống Sơ Chiêu đành cười khổ, sau đó đóng cửa sổ lại.

Nàng ngồi xuống bên mép giường, dựa đầu vào cột giường, nhắm mắt lại suy nghĩ.

Kỳ thật cũng không phải suy nghĩ cái gì tốt mà là cảm thấy vừa rồi nàng tính sai, đáng lý nên đánh gãy chân của người kia.

Nàng chưa từng thấy qua Phó Trường Quân mà nương nàng cũng chưa từng nói cho nàng biết. Nàng không biết rằng người nọ là nghĩa huynh của bà ấy.

Mắt Tống Sơ Chiêu mê ly.

Thật ra cũng có manh mối. Nàng đã từng không rõ vì sao tính tình mẫu thân lại mâu thuẫn như vậy khi nói về kinh thành cũng như vì sao bà ấy gã cho phụ thân làm một vị kế thất.

Nàng tin tưởng mẫu thân sẽ không phải là người như vậy, càng không phải phụ thân đã bị lừa dối. Sự việc xảy ra đã lâu, nội tình trong đó tuyệt không phải như những lời mà kẻ nô bộc kia đã nói. Người nọ dùng lời nói ám chỉ mẫu thân nàng cùng Phó tương quân rõ ràng có ác ý, không thể tin tưởng.

Nhưng nàng cảm thấy Tống lão phu nhân có lẽ thật sự nghĩ như vậy nếu không sẽ không đối xử nàng như kẻ thù. Lý do như vầy lại có vẻ hợp lý.

Tống Sơ Chiêu không cảm thấy bực bội mà ngược lại nàng còn bật cười.

Vị lão thái thái kia vừa vô tri lại buồn cười.

Ngồi một mình trong chốc lát vậy mà nàng lại nghe được âm thanh quen thuộc.

Người nọ nói: "Ta tới tìm Cố Ngũ lang."

Tống Sơ Chiêu vội vàng đẩy cửa phòng, ló đầu ra bên ngoài xem xét.

Tướng sĩ canh giữ ngoài viện ngăn người nọ lại mà nói: "Cô nương, Cố Ngũ lang hiện giờ là nghi phạm đã bị tướng quân chúng ta bắt được nên không thể để cho người gặp."

Vách cửa phòng sát bên cũng mở ra. Phó Trường Quân cũng ló đầu ra giống y hệt nàng.

Cố Phong Giản cùng Phó Trường Quân mặt đối mặt, cả hai đều trông có vẻ sửng sốt.

Tống Sơ Chiêu di chuyển tầm mắt giữ hai người mà tiến hành lý giải.

Trong mắt Cố Phong Giản viết "Thật khéo", trong mắt Phó Trường Quân lại đơn thuần "Kinh ngạc".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!