Editor + Beta: Basic Needs
Tống Sơ Chiêu ở kinh thành cũng không có bằng hữu, những người nàng gặp được ở đây đều có chút kỳ quái, duy nhất có mỗi Cố Phong Giản xem như một đối tượng có thể nói chuyện bình thường.
Hiện giờ hai người bọn họ biến thành dáng vẻ này, ai cũng không thoát khỏi được ai, vì ích lợi dây dưa mà phải dựa vào nhau nhưng thật ra cũng có thêm mấy phần tín nhiệm.
Cố Phong Giản cùng nàng nói những chuyện về phong tục ở kinh thành, lại giới thiệu cho nàng vài bí ẩn lý thú của mấy vị quan viên vừa giúp Tống Sơ Chiêu tức nhận biết người khác lại khiến nàng cao hứng.
Xuân Đông có trở về một lần lại phát hiện hai người bọn họ trò chuyện với nhau thật vui lại không có xu hướng kết thúc nên sau khi bưng một ít thức ăn thì chạy nhanh đi.
Cố Phong Giản rót cho Tống Sơ Chiêu một ly trà, sau đó khuyên nàng nên đi thăm Hạ lão gia.
Dựa theo lẽ thường mà nói, Tống Sơ Chiêu là một tiểu bối thì sau khi hồi kinh nàng nên sớm đi bái kiến ngoại tổ. Tuy nhiên Tống Sơ Chiêu do có chút nhút nhát nên chần chờ hai ngày. Kết quả lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn với Cố Phong Giản nên chuyện này vẫn còn kéo dài tới bây giờ.
Tống Sơ Chiêu nhớ lại nói: "Mẫu thân nói ngoại tổ là người rất nghiêm khắc. Nhất gia chi chủ*, nói một không hai. Thời trẻ thì do công vụ bận rộn nên người không thường ở nhà, mỗi khi thấy nàng cũng ít khi nói cười. Tuy rằng chưa từng đánh chửi nàng nhưng vẫn làm cho nàng ấy sợ hãi. Hơn nữa do lúc ấy là thời kỳ căng thẳng nên ngoại tổ có nhiều sự tình thân bất do kỷ.
Thế nên tuy rằng người có tấm lòng nhưng lại không thể xem như một người phụ thân tốt."
* Nhất gia chi chủ: (thành ngữ) người đứng đầu gia đình
Tống Sơ Chiêu chưa bao giờ gặp qua Hạ lão tướng quân.
Sau khi Hạ Uyển thành thân thì trực tiếp đi biên quan lại nhẫn tâm không trở về mười mấy năm, cũng không nói chuyện ở kinh thành cho Tống Sơ Chiêu nghe. Tống Sơ Chiêu chỉ biết ngoại tổ đã từng là tướng quân còn lại cũng không biết sự tình giữa hai người.
Hẳn là có, nếu không Hạ Uyển sao có thể dứt khoát như vậy đến tận bây giờ? Nhiều năm cách xa nhưng số lần hai bên thư từ qua lại rất ít; chỉ có tết hay những lúc có đại sự mới gửi về kinh một hai phong thư.
Tống Sơ Chiêu còn nhớ rõ bộ dáng xuất thần cùng đôi mắt ướt át của mẫu thân khi cầm thư tín đứng ở cửa sổ. Trong lòng nàng rõ ràng cất giấu một bụng tâm sự nhưng lại không có một người để thổ lộ.
Phụ thân không hiểu nhu tình…… À, nữ nhi tính tình cẩu thả như hán tử của ông cũng không hiểu.
Biên quan cái gì cũng không có nên Tống Sơ Chiêu từ nhỏ lớn lên đã quen nhưng mẫu thân nhất định rất nhớ cố hương.
Tống Sơ Chiêu thở dài.
Nếu Hạ lão tướng quân không thích nàng thì nàng cũng không muốn vội vàng đi. Bỏ thời gian đi đưa lễ vật cũng tốt.
Nàng bị người Tống gia đối xử như vầy nên cũng cực chán ghét cảm giác bị người khác ghét bỏ.
Tống Sơ Chiêu cúi đầu, vuốt ve bàn tay mình: "Ta trở về đã lâu nhưng cũng chưa thấy bọn họ tới tìm ta. Rốt cuộc thì chưa bao giờ gặp qua, cũng chưa từng ở chung, chỉ qua là cái danh nghĩa mà thôi, không có nhiều cảm tình cũng là điều dễ hiểu."
Cố Phong Giản nhẹ nhàng xả ống tay áo giúp nàng. "Sẽ không." – Cố Phong Giản nói, "Hạ lão gia tuổi lớn thân thể chưa chắc khỏe mạnh nên có thể sợ lây bệnh cho ngươi. Hơn nữa nếu thật sự hắn có truyền tin đến cho ngươi cũng chưa chắc đã truyền đến tay ngươi được. Ngươi không phải không biết Tống lão phu nhân ngang ngược vô lý."
"Thật vậy chăng?"
Cố Phong Giản nghĩ nghĩ rồi sau đó khẳng định nói: "Ngoại tổ tất nhiên yêu thương mẫu thân ngươi, rốt cuộc thì ông chỉ có một nữ nhi. Tống gia có thể có vinh quang như hôm nay cũng nhờ nhiều năm dìu dắt của ông. Huống chi khi mẫu thân ngươi thành thân thì ngoại tổ đã chuẩn bị rất nhiều của hồi môn. Hơn phân nửa gia tài của Tống gia sợ đều thuộc về Hạ tướng quân.
Ông nếu không yêu thương nữ nhi mình thì làm sao có bút tích lớn như vậy?"
Tống Sơ Chiêu hỏi: "Ngươi còn biết cái gì nữa?"
Có một số việc không thể nhiều lời, đúng thời điểm Cố Phong Giản mới có thể nói.
"Hạ lão gia từ quan nhiều năm nên tác phong hành sự như thế nào ta không rõ nên cứ tới trông thấy sẽ biết; vả lại theo lý mà nói thì ngươi cũng nên đi thăm người." Cố Phong Giản nói, "Ngươi mới là ngoại tôn nữ của hắn nên ngươi cứ cùng ta cùng đi bái kiến. Nếu ông có thái độ thờ ơ xa cách khiến ngươi không vui vậy thì chúng ta sẽ rời đi."
Tống Sơ Chiêu nghĩ có người đi với nàng tốt hơn là chính nàng đi một mình. Huống chi bây giờ nàng đang mang thân phận Cố Phong Giản, cảm giác hẳn là không giống nhau.
Kỳ thật việc đi Hạ phủ làm nàng thật sự khẩn trương; rốt cuộc bên kia là người nhà mẫu thân, là người có quan hệ vô cùng thân thuộc, là thứ ràng buộc nàng ấy ở kinh thành. Tuy nhiên nàng sợ người Hạ gia cũng giống như người Tống gia không thiện lương, vậy thì làm nàng ấy lại càng thương thâm, khó có thể an ủi.
Vì cái gì mà nhà người khác hoà thuận vui vẻ còn mẹ con nàng phải bơ vơ không nơi nương tựa? Nàng lại không làm sai cái gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!