Editor + Beta: Basic Needs
Mưa thu rơi xuống cánh bèo trôi làm hồ nước trong viện một tầng lại một tầng gợn sóng, phản chiếu hình dáng cũ kỹ của thanh xà ngang phía trên. Lá cây tả tơi bị gió thổi vào vũng bùn, trong không khí lan tràn mùi vị mục nát nhàn nhạt.
Mặt trời sắp lặn, Tống Sơ Chiêu mơ thấy tổ mẫu lớn tuổi nhiều năm không gặp của mình đang bệnh tình nguy kịch, phía biên quan lúc này lại truyền đến một phong thư khẩn. Mặt phụ thân đầy ưu sầu gọi nàng vào trong trướng nói tổ mẫu bệnh nặng nên muốn gặp con cháu một lần, kêu nàng về nhà thăm người thân.
Tống Sơ Chiêu tuy không có tình cảm sâu đậm với tổ mẫu nhưng nghĩ đến máu mủ tình thâm vẫn có chút quyến luyến. Thế nên nàng xin phụ thân hai vị thủ hạ thân tín đi theo hộ tống, một đường giục ngựa chạy về kinh sư.
Nàng mơ hồ thấy có mối bất hòa giữa mẫu thân và Tống lão phu nhân nếu không cũng sẽ không mười mấy năm tránh ở biên quan; nhưng lần này lão phu nhân lấy bệnh để triệu gặp nếu mẫu thân lại ngăn trở thì thật sự sẽ bị lời ra tiếng vào. Nàng không muốn làm mẫu thân khó xử nên tự chủ trương mà chạy về, chưa kịp báo cho Tống mẫu một tiếng.
Tiếng vó ngựa lộc cộc cùng mưa rơi không ngừng ngoài cửa sổ khuấy nỗi lòng nàng đến một mảnh hỗn độn. Tiếng hít thở nhè nhẹ cũng trở nên trầm trọng hơn.
Chờ trở về kinh thành, Tống Sơ Chiêu mới biết được tổ mẫu tinh thần phấn chấn, da dẻ hồng hào, thân thể khỏe mạnh. Thấy chính mình cũng không biểu hiện ra tình nghĩa bà cháu gì mà chỉ lạnh nhạt nói nàng tuổi tác đã không nhỏ, lần này kêu nàng trở về là để chuẩn bị thành thân.
Ngay sau đó thì phân nàng đến một gian viện cũ, thái độ ứng phó cho có lệ.
Thỉnh thoảng trưởng bối trong nhà cũng lạnh nhạt với nàng, bắt bẻ nàng từ cử chỉ đến cách nói năng, một lòng muốn chà đạp cuộc sống nàng thành bùn.
Nàng sợ nhất là những trưởng bối già mà lại không đáng kính này không biết tự kiềm chế bản thân mình, nhưng không nghĩ tới thật đúng là rơi vào tay bọn họ.
Tống Sơ Chiêu! Tên này ở biên thành kia không ai không biết chính là một thổ bá vương!
Dù cho phụ thân đối với nàng quản giáo cực kỳ nghiêm khắc nhưng tướng sĩ trong quân lại đặc biệt thiên vị nàng. Tính cả phái sứ quân, quan viên giám sát đến tuần phủ ai cũng rất nhân từ với nàng, đều xem như tiểu bối trong nhà.
Không nghĩ tới trở về kinh thành lại chịu đựng sự khắt khe của người Tống gia.
Nếu không thấy cạnh cửa lớn viết chữ "Tống", nàng hoài nghi có phải mình vào sai nơi rồi không.
…..
Đang mơ hồ, Tống Sơ Chiêu đột ngộ mở mắt, nàng run run khi bị một trận gió lạnh ngoài cửa sổ thổi đến.
Đáng chết!
Tỉnh dậy mới biết rõ đây căn bản không phải mơ!
Tống lão thái vậy mà phân cho nàng một gian sân hỏng!
Tống Sơ Chiêu một lần nữa nhắm mắt lại, dán mu bàn tay trên trán, dùng bàn tay lạnh lẽo rút đi khô nóng trên mặt.
Nàng từng theo phụ thân về kinh một lần gặp qua một nhà già trẻ Tống thị. Cụ thể đã xảy ra cái gì nàng đã không nhớ rõ chỉ biết rằng mọi chuyện bỗng nháo nhào cả lên, thật sự không thoải mái. Nàng một đường gào khóc trở về, nương vì thế tức giận trong một thời gian dài, không cho nàng trở lại nữa.
Sớm biết như thế…… Nàng cần gì tự mình đa tình, ba ba [1] tự mà trở về giải quyết chuyện này đi!
Tống Sơ Chiêu tức giận đến quả thật muốn tự cắn mình.
Lại là một cơn gió đầu thu thổi tới.
Tống Sơ Chiêu nhảy xuống giường, giẫm lên giày, hai ba bước đi qua dùng sức đóng cửa sổ. "Bang" một tiếng vang lớn, gian buồng cũ chấn động rung lên.
Tiếng vang qua đi, tiếng bước chân ngoài cửa trở nên rõ ràng hơn.
"Vì sao cô nương lại bực bội như vậy?"
Cánh cửa bị trực tiếp đẩy ra, một tì nữ bưng một tô trái cây đi vào.
Da dẻ nàng ta mịn màng, ngũ quan bình thường, rõ ràng diện mạo hiện lên vẻ thật thà nhưng trong ánh mắt lại cố che dấu phần giảo hoạt. Nàng ta rũ mắt xuống mang theo vài phần hèn mọn lặng lẽ đánh giá bộ dáng Tống Sơ Chiêu.
Đây là tì nữ Tống lão phu nhân phân công tới chiếu cố nàng tên là Diệu Nhi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!