Chương 8: (Vô Đề)

"Từ Sơ Niệm, đây không phải lời nói suông."

Tôi vội nói: "Mạnh tiên sinh, tôi sẽ… tôi sẽ không quên."

"Được."

Mạnh Kính Chiêu nhìn tôi lần cuối.

Liền xoay người lên xe.

Tôi đưa mắt nhìn chiếc xe đi xa, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.

Mới nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới, chậm rãi thở dài một hơi.

Xe rời bệnh viện rất lâu.

Mạnh Kính Chiêu vẫn trầm mặc không nói bỗng nhiên mở miệng:

"A Việt, trông tôi có đáng sợ không?"

"Mạnh tiên sinh, trên đời này không tìm được người nào ôn hòa hơn ngài, sao ngài lại hỏi như vậy?"

"Cô ấy thoạt nhìn giống như rất sợ tôi."

A Việt giật mình, thử giải thích:

"Chr là Từ tiểu thư không hiểu ngài, dù sao thời gian hai người ở chung còn quá ngắn."

Dường như Mạnh Kính Chiêu không nghe thấy A Việt trả lời.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngón tay dài sờ hạt mộc châu trên cổ tay.

Giống như là tự nói, thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Có con rồi mà cô ấy vẫn không chịu theo tôi."

A Việt im lặng, thật sự không biết nên nói tiếp như thế nào.

Ngày đó Từ tiểu thư lớn tiếng cầu cứu, hắn ta còn cho rằng Mạnh tiên sinh chỉ là nhất thời động lòng mới ra tay cứu người.

Cho dù có mang người về nhà, A Việt cũng không nghĩ nhiều.

Mạnh tiên sinh sống một mình nhiều năm như vậy.

Đừng nói đến việc ông cụ Mạnh gia sắp điên lên rồi.

Ngay cả những người bên cạnh như bọn họ cũng đau lòng.

Nhưng không ngờ cô gái kia tình nguyện đi ra ngoài chịu khổ, cũng không muốn ở lại.

Bản thân A Việt cũng có xuất thân nghèo khổ.

Nhưng những ngày đó, nhìn Từ tiểu thư trà trộn ở khu ổ chuột.

Vì một ngày ba bữa mà phải liều mạng làm việc, hai tay mài ra bọt máu.

A Việt cũng không khỏi xúc động.

Từ tiểu thư sinh ra trong nhung lụa, từ nhỏ sợ là chưa từng rửa qua một cái bát.

Lại có thể chịu khổ, chịu mệt mỏi như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!