Trong tầm mắt mơ hồ là khuôn mặt anh tuấn của một người đàn ông.
Là dáng vẻ của người phương Đông, con ngươi cũng là màu hổ phách tuyệt đẹp.
Tiếng phổ thông không chuẩn lắm, nhưng giọng nói trầm thấp đặc biệt dễ nghe.
Anh mặc một bộ âu phục màu đen, ngồi bên giường tôi.
Anh đang cầm khăn tay, giúp tôi lau đi nước mắt rơi xuống.
Hình ảnh này có vẻ vô cùng cổ quái, không hiểu sao lại có chút hài hòa.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, quên cả khóc: "Mạnh tiên sinh?"
"Là tôi."
Anh đặt khăn tay sang một bên, nhẹ giọng đáp ứng.
Tôi phục hồi tinh thần, nóng lòng muốn ngồi dậy.
Mạnh Kính Chiêu lại giơ tay đè tôi lại: "Nằm đi."
Tôi vội vàng giải thích.
"Mạnh tiên sinh…"
"Tôi uống thuốc do ngài chuẩn bị rồi, nếu không tin ngài có thể điều tra hoặc hỏi người giúp việc mà xem."
"Tôi không biết vì sao còn có thể mang thai."
"Lúc ấy sau khi biết có thai, tôi lập tức đến bệnh viện."
"Nhưng gặp phải vụ tấn công tập kích, toàn bộ bệnh viện đều mất điện, phẫu thuật không thành công."
Tôi biết đối với một người đàn ông có thân phận và địa vị như Mạnh Kính Chiêu…
Tốt nhất là đừng nói dối dù chỉ một lời.
"Hiện tại ngài có thể bảo bệnh viện lập tức sắp xếp cuộc phẫu thuật."
"Nếu như ngài không yên tâm, có thể tự mình đợi đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc…"
"Từ Sơ Niệm."
Anh bỗng nhiên mở miệng.
Giống như trong mộng, dùng giọng nói thanh đạm nhưng lại trầm thấp gọi tên tôi.
Chỉ là trong mộng, giọng điệu của anh mang theo sự mệt mỏi không kiên nhẫn.
Mà lúc này lại là sự ôn hòa.
"Tôi tin Phật, không sát sinh."
Mạnh Kính Chiêu nói tới đây, tầm mắt lại rơi vào mặt tôi một lần nữa.
Đôi mắt đạm mạc bạc tình kia còn mang theo giọng điệu ôn hòa, cũng có màu sắc dịu dàng.
"Huống chi, nó còn là cốt nhục của tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!