"Em cứ đi theo anh, về sau anh sẽ chăm sóc cho em…"
"Chu Tấn Nhiên."
Tôi dùng sức hất tay hắn ra.
"Sơ Niệm, em đừng ngu ngốc nữa, không có ai biết chuyện em mang thai cả."
"Anh sẽ sắp xếp bệnh viện tư nhân, em phá bỏ đứa nhỏ xong thì anh sẽ giúp em giữ bí mật chuyện này, thanh danh của em sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì…"
"Sau đó thì sao?"
Tôi cố ý hỏi hắn: "Anh sẽ cưới tôi sao?"
Rõ ràng Chu Tấn Nhiên hơi giật mình.
Hắn cụp mắt, khóe môi căng thẳng, giãy dụa thật lâu mới quyết định.
"Sơ Niệm, tình cảnh nhà em bây giờ… trưởng bối không có khả năng đồng ý."
"Nhưng em yên tâm, anh sẽ không mặc kệ em, anh sẽ chăm sóc em cả đời."
"Chu Tấn Nhiên."
Tôi cúi đầu gọi tên hắn.
Thậm chí trong nháy mắt hắn ngẩng đầu nhìn tôi, tôi còn nhẹ nhàng cười với hắn.
"Anh có biết chuyện may mắn nhất với tôi là cái gì không?"
"Là cái gì?"
"May mắn là tôi chưa từng phát sinh bất cứ quan hệ gì với anh."
"May mắn đứa nhỏ trong bụng tôi không phải con của anh."
"Sơ Niệm…"
Vẻ mặt Chu Tấn Nhiên không che giấu được sự hoảng loạn nữa.
Tôi lui về phía sau hai bước: "Đừng tới tìm tôi nữa."
"Đừng để tôi hối hận vì đã từng thích người như anh."
Tôi kéo vali qua, xoay người rời đi.
Chu Tấn Nhiên lại đuổi theo.
"Sơ Niệm, bây giờ em có thể đi đâu?"
"Từ nhỏ đến lớn, mười ngón tay em không dính nước, em rời khỏi Bắc Kinh, rời khỏi anh thì làm sao em có thể sinh tồn được?"
Tôi bỗng nhiên xoay người, buông hành lý ra.
Mở đôi tay đầy vết thương ra trước mặt Chu Tấn Nhiên:
"Chỉ bằng đôi tay này, Từ Sơ Niệm tôi sẽ không c.h.ế. t đói."
Ánh mắt Chu Tấn Nhiên kinh ngạc, cả người run rẩy dữ dội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!