Chu Tấn Nhiên gật đầu: "Cậu đi ra ngoài đi."
Ước chừng bốn mươi phút sau, điện thoại của quầy lễ tân gọi tới văn phòng thư ký.
Trợ lý Lâm gõ cửa đi vào, cẩn thận mở miệng:
"Chu tiên sinh, Từ tiểu thư gửi chuyển phát nhanh đưa tới…"
Anh ta còn chưa dứt lời, chặn sách bằng ngọc trên bàn đã bị người ta ném xuống đất.
Trợ lý Lâm cúi đầu, không dám thở mạnh.
Một lát sau, Chu Tấn Nhiên lại cười một tiếng: "Được lắm, mấy tháng không gặp, cô ấy giỏi lắm rồi."
Sau khi tìm người môi giới, tôi tìm tạm một khách sạn rẻ tiền để tá túc.
Chu Tấn Nhiên không tìm tôi nữa.
Thế nhưng câu chuyện liên quan đến Giang Nhược lại thường xuyên xuất hiện bên tai tôi.
Thỉnh thoảng có người gọi điện thoại cho tôi.
"Niệm Niệm, có phải cô giận dỗi với Chu Tấn Nhiên không?"
"Giang nữ thần muốn gả cho Chu Tấn Nhiên phải không?"
"Nghe nói hôm qua bọn họ đi xem nhẫn cưới đó…"
Tôi một mực không trả lời.
Chỉ là khi nhìn bụng mình hơi nhô lên trong gương.
Tôi gọi điện thoại cho người môi giới, giảm giá phòng xuống năm vạn.
Tôi muốn sớm rời khỏi Bắc Kinh, vĩnh viễn rời khỏi nơi này, không bao giờ trở lại.
Đứa bé trong bụng là một chuyện ngoài ý muốn.
Đến khi tôi phát hiện ra thì nó đã ba tháng tuổi.
Bác sĩ nói, thai nhi đã thành hình, phát triển đặc biệt tốt, đã có tay chân nhỏ.
Lúc ấy tôi nằm ở nơi đó, nước mắt bỗng nhiên trào ra.
Nhưng suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định bỏ đứa nhỏ đi.
Chắc đây là ý trời, lúc chuẩn bị làm phẫu thuật.
Không biết có chuyện gì xảy ra, xa xa truyền đến tiếng nổ mạnh, sau đó toàn bộ bệnh viện đều mất điện.
Thế là đứa bé này được giữ lại.
Tôi tự an ủi mình, ít nhất ba đứa nhỏ là một người đàn ông phương Đông rất đẹp trai.
Chu Tấn Nhiên ném tôi ở lại đất nước náo loạn kia.
Một người phụ nữ độc thân trẻ tuổi xinh đẹp sẽ dẫn tới tai họa như thế nào, không cần nói cũng biết.
Là bị bán đến khu đèn đỏ làm gái đứng đường đê tiện nhất, cuối cùng nhiễm bệnh mà chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!