Chương 2: (Vô Đề)

Tôi rút tay về ống tay áo, lần nữa ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Tấn Nhiên.

"Chu Tấn Nhiên, hôm nay tôi tới… còn có một chuyện cuối cùng."

"Chuyện gì?" Giọng nói lành lạnh của hắn khiến trái tim người ta đập nhanh hơn hẳn.

"Mấy năm nay cứ quấn lấy anh, chắc anh thấy phiền lắm."

Tôi mỉm cười áy náy với hắn.

"Trước kia là tôi không hiểu chuyện quá tùy hứng, tôi xin lỗi anh."

"Sau này, sẽ không bao giờ nữa."

Nói xong, tôi không dừng lại, xoay người đi ra ngoài.

Lúc ra khỏi phòng, Chu Tấn Nhiên lại gọi tôi lại.

"Từ Sơ Niệm."

"Tốt nhất em nói được làm được, đừng nói dối giả vờ, sau này tự mình vả mặt."

Bước chân tôi dừng một chút, không quay đầu lại.

"Được."

Đêm xảy ra chuyện trong nhà, tôi vẫn còn ở nước ngoài.

Người ba thương tôi nhất không thể cứu tôi trở về.

Không lâu sau, mẹ tôi đã thanh lý tất cả tài sản.

Đi thẳng sang Mỹ nương nhờ ông chú.

Để lại cho tôi, chỉ có một căn hộ nhỏ này.

Tôi cũng không oán hận bà ấy bỏ tôi lại, ngược lại còn phải cảm tạ bà ấy không để tôi lưu lạc đầu đường.

Cái giường này rất nhỏ, nhưng so với bảy, tám người ở nước ngoài chen chúc trong cùng một gian tầng hầm.

Không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Suốt bốn tháng, đây là giấc ngủ ngon nhất của tôi.

Cho đến khi tiếng chuông cửa đánh thức tôi dậy.

Khi nhìn thấy Chu Tấn Nhiên qua đôi mắt mèo, tôi có chút bất ngờ.

Nhưng rất nhanh đã nhớ tới, hắn cũng có một căn nhà ở đây.

Tôi mở cửa, không đợi hắn mở miệng đã nói:

"Xin lỗi, tôi sẽ lập tức dọn đi, tôi sẽ báo người môi giới bán căn nhà này đi."

"Từ Sơ Niệm, em có ý gì?"

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, sau khi tôi nói những lời này…

Sắc mặt Chu Tấn Nhiên lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!