Chương 15: (Vô Đề)

Nước mắt liền cuồn cuộn rơi xuống.

"Tôi không đi, tôi nghe lời tiên sinh, tôi muốn bảo vệ tốt cốt nhục của tiểu thư và tiên sinh."

Tôi muốn khuyên hắn ta đi tìm Mạnh Kính Chiêu.

Có lẽ hiện tại anh chỉ thiếu một trợ thủ đắc lực nữa.

Có thể khiến Mạnh Kính Chiêu chuyển nguy thành an.

Nhưng còn chưa mở miệng, trong bụng bỗng nhiên co rút đau đớn.

Cơn co thắt kịch liệt khiến tôi không thể nói thêm lời nào nữa.

Đau đến sắp ngất đi, trong lòng chỉ còn lại một ý niệm cuối cùng.

Tôi không thể chờ đến khi Mạnh Kính Chiêu trở về rồi.

Lúc anh rời đi còn hỏi tôi có sợ hay không.

Tôi nói tôi không sợ gì cả.

Nhưng kỳ thật tôi thật sự rất sợ, sợ đau sợ khổ sợ bị đánh bị mắng, chịu đói chịu lạnh.

Cũng sợ lúc sinh con phải chịu cơn đau đớn thấu trời kia.

Mạnh Kính Chiêu, nếu anh ở đây thì tốt rồi.

Nếu anh ở đây thì tốt biết mấy?

A Việt và người giúp việc đưa tôi đến bệnh viện.

Vừa mới được đẩy vào phòng sinh, y tá còn chưa kịp đóng cửa.

Một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên đẩy mạnh cửa ra.

"Sơ Niệm…"

Tôi rơi vào hôn mê nằm trên giường đẻ.

Lại mơ hồ nghe được giọng nói của Mạnh Kính Chiêu.

Tôi cố gắng muốn mở mắt ra, xác nhận là anh đã trở lại.

Nhưng lại không có nửa điểm khí lực.

Bàn tay tôi bị một bàn tay to lớn ấm áp dày rộng nắm chặt.

Nhiệt độ và độ mạnh yếu đó vô cùng quen thuộc.

Trong nháy mắt tôi liền an tâm.

"Sơ Niệm."

Mạnh Kính Chiêu cúi đầu nhẹ nhàng hôn tôi: "Anh về rồi Sơ Niệm."

Quá trình sinh sản coi như khá thuận lợi.

Bác sĩ nói thân thể của tôi rất khỏe mạnh, hoàn toàn phù hợp với việc sinh thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!