Không ai biết rằng.
Tôi thường có một giấc mơ.
Trong mộng không phải là mấy tháng vất vả dày vò kia.
Mà đó là khoảnh khắc đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Tôi cố gắng hết sức để kêu cứu bằng tiếng Trung Quốc.
Anh là người phương Đông duy nhất ở đó, bị vô số người vây quanh.
Kỳ thật tôi cũng không ôm hy vọng, thường thì cọng rơm cứu mạng cuối cùng cũng không thể biến thành sự thật.
Nhưng anh lại dừng bước, xoay người nhìn về phía tôi chật vật không chịu nổi.
Sau đó, anh nói câu gì với người bên cạnh.
Rất nhanh, những người bắt giữ tôi đều sợ hãi buông lỏng tay ra.
Tôi ôm chặt lấy mình, muốn liều mạng che đậy thân thể dưới lớp quần áo rách nát.
Chiếc áo khoác nam rất dày rơi trên vai tôi, bao phủ cả người tôi.
Sau đó, anh vươn tay với tôi, bàn tay kia thon dài hữu lực, trên cổ tay đeo một chuỗi hạt đàn mộc.
Khoảnh khắc đó, tôi nghĩ mình đã gặp được vị thần mềm lòng.
"Niệm Niệm, không nên trêu chọc anh."
Mạnh Kính Chiêu nắm lấy tay tôi.
"Vì sao không thể?"
Mạnh Kính Chiêu bất đắc dĩ cười khẽ, hôn đầu ngón tay tôi: "Biết rõ còn cố hỏi."
"Sắp năm tháng rồi, bác sĩ nói có thể."
Tôi cố nén ngượng ngùng, đánh bạo nhìn vào đôi mắt anh: "Hay là, anh không muốn…?"
"Anh sợ làm em và cục cưng bị thương."
Bàn tay anh đặt trên bụng tôi, than nhẹ: "Mau ngủ đi, nghe lời nào."
Rốt cuộc tôi vẫn dời tầm mắt, dán khuôn mặt nóng bỏng lên n.g.ự. c anh.
"Mạnh tiên sinh, bác sĩ nói chỉ cần không quá kịch liệt là sẽ không có chuyện gì cả."
Tôi nói xong, anh vẫn không trả lời, nhưng rõ ràng bàn tay nắm chặt lấy tôi đang căng thẳng vô cùng.
Tôi cắn chặt răng, quay mình trong lòng anh.
"Em đã lên mạng tìm, như vậy... sẽ không đè lên bụng."
"Từ Sơ Niệm…"
Nụ hôn nóng bỏng nồng nàn rơi xuống sau gáy và lưng tôi.
Giọng Mạnh Kính Chiêu khàn khàn: "Ai dạy em câu dẫn đàn ông như vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!