Chương 11: (Vô Đề)

"Còn nữa, tôi chỉ hỏi ý kiến em, nếu em không muốn thì tôi sẽ không miễn cưỡng em."

"Mạnh tiên sinh, ngày mai tôi còn phải đi bệnh viện kiểm tra một lần."

Bên kia điện thoại, trầm mặc hai giây rất ngắn.

"Được."

"Xin lỗi đã làm phiền em…"

"Cho nên, Mạnh tiên sinh, có lẽ phải đợi đến ngày mốt tôi mới có thể lên đường."

"Ngài có thể báo với người của ngài tới đón tôi vào ngày mốt được không?"

Bên tai tôi truyền đến âm thanh tín hiệu đứt đoạn rất nhỏ.

Trong tiếng động đó, dường như hơi thở của Mạnh Kính Chiêu không còn vững vàng như trước nữa.

Tôi vuốt ve bụng dưới hơi nhô lên, không biết vì sao khóe môi lại khẽ nhếch lên.

"Mười giờ sáng hôm kia, được không?"

"Có thể."

"Vậy cứ quyết định như vậy đi, Sơ Niệm."

"Được, Mạnh tiên sinh, vậy cứ quyết định như vậy đi."

Lúc kết thúc cuộc trò chuyện, bên anh là hai giờ đêm.

Gió lạnh thổi qua mùi m.á. u tanh nồng đậm.

Cũng kéo anh từ cảm giác ôn nhu đáng quý kia trở về hiện thực.

Mạnh Kính Chiêu cất điện thoại đi.

Cảm xúc ôn hòa trên mặt lúc trò chuyện vừa rồi đã không còn sót lại chút gì.

Anh không nhanh không chậm, chậm rãi đi xuống bậc thang.

Đi tới trước mặt người đàn ông đang quỳ gối run rẩy.

Trong tầm mắt của người đàn ông chợt xuất hiện một đôi giày da sáng loáng.

Nhưng trên đôi giày da đắt tiền khiến người ta phải tặc lưỡi kia lại dính đầy máu.

Anh ta sợ hãi đến nỗi hai chân run lẩy bẩy, thân thể cúi xuống càng thấp đến nỗi đầu đụng phải đất, luôn miệng cầu xin tha thứ.

"Mạnh tiên sinh, Mạnh tiên sinh ngài tha cho tôi lần này, tôi không dám nữa…"

Hàm dưới của anh ta bị nâng lên bởi mũi giày.

Khuôn mặt người đàn ông trắng bệch, run rẩy ngước mắt lên.

Dưới ánh trăng lạnh, đôi mắt Mạnh Kính Chiêu so với ánh trăng còn lạnh hơn vài phần.

"Tôi đã nói rồi, người đi theo tôi không nên đụng vào đồ không nên đụng."

"Mạnh tiên sinh…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!