Chương 1: (Vô Đề)

Năm thứ tư dây dưa với Chu Tấn Nhiên, nhà tôi phá sản.

Ánh trăng sáng của hắn nhân cơ hội nói: "Vừa lúc để cho cô ta chịu chút đau khổ, mài mòn tính tình yếu ớt của cô ta đi."

Chu Tấn Nhiên nghe xong lời của cô ta bèn vứt tôi ở nước ngoài.

Bốn tháng sau, tôi mang theo vết thương chồng chất trở lại Bắc Kinh.

Tất cả mọi người đều cho rằng tôi vẫn sẽ tiếp tục quấn lấy Chu Tấn Nhiên không buông.

Tôi lại chủ động tránh né hắn, trả lại lễ vật của hắn.

Hoàn toàn vạch rõ ranh giới với hắn.

Chu Tấn Nhiên cười nói với đám bạn bè: "Cuối cùng cũng vứt được cái thuốc dán da chó này."

Nhưng ngày tôi rời khỏi Bắc Kinh, hắn lại thất hồn lạc phách đuổi tới sân bay, run giọng cầu xin tôi:

"Sơ Niệm, em ở lại thì chúng ta vẫn như trước, được không?"

Tôi cong mắt cười, chỉ vào cái bụng hơi gồ lên của mình:

"Chu Tấn Nhiên anh xem, chúng ta còn có thể quay trở lại như trước đây được sao?"

Ngày mang theo vết thương đầy người trở về Bắc Kinh, trợ lý của Chu Tấn Nhiên đến sân bay đón tôi.

Lúc tôi đến, không khí trong phòng bao đang vô cùng náo nhiệt.

Vừa đến gần, chợt nghe thấy giọng Chu Tấn Nhiên: "Từ Sơ Niệm có tiến bộ hơn rồi, đã an phận thủ thường không ít."

"Tính tình yếu ớt của cô ấy sớm nên được mài giũa rồi."

"Giang nữ thần nói không sai, hiện tại nhà Sơ Niệm đã phá sản, cô ấy cũng không phải thiên kim tiểu thư nữa."

"Vẫn kiêu căng như trước thì còn ai nhường cô ta nữa?"

"Chỉ đáng thương cho Tấn Nhiên, người ta càng muốn quấn lấy cậu không buông."

Chu Tấn Nhiên cười mỉa mai một tiếng: "Tôi không biết chắc? Cô ấy đúng là thuốc dán da chó."

Trong nháy mắt hắn nói xong, vừa lúc thấy được tôi đẩy cửa tiến vào.

Mọi người vốn hi hi ha ha nói đùa cũng đột nhiên an tĩnh lại.

Từ đáy mắt bọn họ, tôi thấy được sự khiếp sợ, bất ngờ, không dám tin.

Bốn tháng trước vẫn là thiên kim tiểu thư tỏa sáng rực rỡ, kiêu căng vô cùng.

Hôm nay lại tiều tụy, gầy gò, giống như dân tị nạn mới từ địa ngục chạy trốn ra vậy.

Giang Nhược luôn luôn hào phóng lại khéo léo ân cần mở miệng:

"Sơ Niệm, sao em lại biến thành như vậy? Mau vào đi…"

Nhưng tôi vẫn đứng im không nhúc nhích.

Cũng không giống như trước đây, lúc nhìn thấy Giang Nhược ngồi bên cạnh Chu Tấn Nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!