Chương 37: Anh đã chuẩn bị cho viễn cảnh xấu nhất

Khương Tiểu Khê hỏi Ngôn Hòa bằng giọng đầy sốt ruột: "Mục Tinh Dã đi đâu rồi?"

Ngôn Hòa vừa mới tham dự cuộc họp hội chẩn của ba ra thì thư kí dúi cho một đống văn kiện níu anh lại, còn chưa kịp thở ra hơi đã lại bị cuộc điện thoại của Khương Tiểu Khê đóng đinh tại chỗ.

"Đi đâu là sao?" Đột nhiên Ngôn Hòa thấy tim mình nặng trĩu, anh đứng dậy, người căng cứng thẳng đơ, anh hỏi ngược lại, "Không phải em ấy đến resort Đông Khê làm à?"

"Có thấy đâu!" Nghe thế giọng Khương Tiểu Khê càng khẩn trương thêm, "Trước đó bọn tôi chốt là cuối tháng này em ấy sẽ đến nhận việc, nhưng mãi mà quản lý nhân sự vẫn chưa đón được em ấy."

"... Chưa đón được nghĩa là thế nào? Em ấy chưa đến à?" Ngôn Hòa nghe thấy mình hỏi một câu quá thừa thãi.

"Mới đầu bên nhân sự tưởng là em ấy có việc nên bị lỡ mất, điện thoại cũng không liên lạc được. Sau ấy chờ 3 hôm vẫn chưa thấy tin tức gì nên mới báo với tôi."

Dẫu sao đây là người được anh chủ chỉ định, quản lý nhân sự không dám sơ suất, ban đầu chưa thấy đến cũng không dám giục, càng không dám làm phiền anh chủ, tưởng là người ta bận công chuyện. Sau ấy mãi mà chẳng có thông tin, bó tay mới buộc phải nối máy lại với Khương Tiểu Khê, hỏi khéo là liệu cậu này còn tới nữa không.

Tự dưng Khương Tiểu Khê phát hiện ra mình không liên hệ được với Mục Tinh Dã nữa, đành gọi tiếp sang chỗ Ngôn Hòa.

Hôm nay là một ngày làm việc bình thường, lùi về trước, ngó ra sau, đều chẳng thấy có gì khác. Mặt trời chói lọi, phòng bệnh yên ắng, phố phường nhộn nhịp rộn ràng, tiểu khu dung dị hài hòa.

Ấy thế mà Ngôn Hòa cảm giác mình sắp chết chìm ngay giữa cái buổi ban ngày nắng sớm đây.

—— Một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt lấy mũi họng lồng ng. ực anh, dìm anh ngạt thở trong một tảng những khả năng đáng sợ.

Anh đến sông Bạch Sa đầu tiên.

Cửa căn phòng ở tầng trên cùng đóng chặt, khóa cửa phủ một lớp bụi mong mỏng. Ngôn Hòa lấy chìa khóa ra, tay run bần bật, thử 3 lần mới cắm được vào ổ.

Mở cửa ra anh xông ngay vào trong, phòng ngủ, phòng khách, nhà tắm, anh cố chấp lục lọi như thể Mục Tinh Dã đang nấp vào đâu đó. Thực ra căn nhà bé tí, nhìn liếc một cái là thấy hết cấu trúc, sao mà giấu được ai ở đây.

Cửa sổ phòng khách vẫn đang mở, gió thổi rèm cửa màu xanh biển lất phất loạt soạt, trên bàn hãy còn túi bánh mì gối đã khô queo.

Không có dấu vết đi xa, tất cả mọi thứ trong phòng đều đang ám chỉ rằng chủ nhân của nó chỉ ra ngoài tạm một chuyến, sẽ nhanh chóng quay về.

Điện thoại nối nhau vang, ông chủ Soho là anh Cát bảo Mục Tinh Dã đã xin nghỉ dài từ đợt trước, nguyên nhân là gia đình gặp ít vấn đề cần xử lý. Câu trả lời của người quản lý sân cưỡi ngựa cũng tương tự.

E là không ai hiểu rõ hơn Ngôn Hòa rằng cái cớ "Gia đình gặp ít vấn đề" ấy cụ thể là sao.

Sau đấy anh vòng trở lại Lan uyển.

Từ khi Ngôn Tương An được đón về Thủ phủ thì thời gian Ngôn Hòa ở Lan uyển chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tiếp đó không bao lâu Mục Tinh Dã cũng đi, chủ nhà chưa về, một người quan hệ nhập nhèm như cậu ở đấy thì gọi là gì được?

Lúc ấy Ngôn Hòa xem nhẹ những lúng túng gượng gạo của Mục Tinh Dã, giờ thì chỉ biết nhìn thẳng vào khả năng là chắc không đời nào Mục Tinh Dã quay lại đây nữa.

Căn nhà có giúp việc ghé quét dọn đều đặn cách ngày, cho nên dù đã một thời gian dài không ai ở thì cũng không bụi bặm như khu sông Bạch Sa. Trong phòng Mục Tinh Dã vẫn còn quần áo và đồ dùng cá nhân của cậu, không giống kiểu chưa kịp mang đi mà có vẻ chẳng buồn lấy nữa thì đúng hơn.

Ngôn Hòa lại lục lọi nhà mình một lượt, ôm ấp hi vọng quá đỗi nhỏ nhoi trong bụng: Rằng Mục Tinh Dã sẽ thình lình nhảy ra từ một góc nào đó cười gọi anh Ngôn, bảo là em có đi đâu xa đâu, dọa anh thế thôi!

Hi vọng ấy bị dập tắt rất nhanh, dĩ nhiên làm gì có chuyện Mục Tinh Dã sẽ xuất hiện chỗ này.

Ngôn Hòa đã liên lạc mọi đầu mối có thể, tìm đến tất cả mọi người anh nghĩ được ra.

Toàn bộ những người có liên quan đến Mục Tinh Dã đều không biết tin tức gì về cậu, đều chỉ gặp cậu lần cuối từ 1 tháng trước hoặc thậm chí sớm hơn, ngay cả Lâm Bích với Khương Tiểu Khê cũng bảo đã hơn 1 tháng trời họ chưa hề gặp nhau.

Nói cách khác, người cuối cùng gặp được Mục Tinh Dã chính là Ngôn Hòa.

—— Vào đêm hè cách đây nửa tháng, họ nói lời tạm biệt không vui vẻ gì cho cam giữa vườn hoa của bệnh viện An Hòa.

Mục Tinh Dã mất tích.

Ngôn Hòa buộc phải chấp nhận sự thật này. Sau đó cú sốc tàn khốc hơn nữa dồn dập ập về, cậu đã mất tích được nửa tháng, vậy mà không một ai phát hiện ra. Cứ nghĩ đến việc mình lại đi sơ suất tới độ ấy là Ngôn Hòa chỉ muốn giết chết bản thân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!