Mục Tinh Dã đi ra khỏi cổng nhà tù, bắt chuyến bus cuối cùng, chờ về được đến nội thành thì trời đã tối đen.
Cảnh đêm phồn hoa lóng lánh, đèn đóm chiếu rọi, phố xá lẫn người qua đường đều sáng trưng.
Mục Tinh Dã ngẩng đầu trông lên trời, không hiểu tại sao rõ ràng đêm nay chẳng hề thấy một ngôi sao nào cả mà thành phố này vẫn có thể tấp nập nhộn nhịp giữa dòng sáng sặc sỡ. Có lẽ đấy toàn là rực rỡ và rộn ràng của người khác, chẳng liên quan gì đến mình hết.
Cậu chưa bao giờ thấy đêm ở Thủ phủ lại mịt mờ đến thế.
Mục Tinh Dã không chần chừ thêm, bắt xe bus quay về tiểu khu sông Bạch Sa.
Ở Lan uyển vẫn còn ít đồ đạc cậu chưa kịp mang đi, nhưng cậu không lấy nữa. Các giấy tờ quan trọng đều mang theo bên mình, đúng là cũng chẳng cần quay lại lắm. Giờ cậu dọn ra rồi, sau này Ngôn Hòa xử lý thế nào cũng được cả.
Ngồi xe bus hơn 1 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng về đến sông Bạch Sa. Ở sân tiểu khu có nhà dân mở quán ăn nhỏ, cậu bước vào, gọi một bát mì thịt bò rồi ăn từ tốn. Dạ dày rỗng không suốt cả ngày trời tương đối khó chịu, cậu chỉ ăn được một nửa là không nuốt nổi nữa, bèn trả tiền xong chậm chạp đi lên tầng.
Quay về tới nhà mình cuối cùng cậu cũng thả lỏng hẳn ra, cậu cởi áo rồi nhào vào giường, nhanh chóng thiếp ngủ thật say.
Hôm sau cậu ngủ đến tận khi trời sáng choang, tỉnh dậy thấy người nhễ nhại mồ hôi, cả chăn cũng ươn ướt, cơn sốt đã lùi đi.
Chờ một lát cho tỉnh hẳn, cậu dậy đánh răng rửa mặt. Giống hệt như mọi ngày trước đó, cậu lại trở về thành Mục Tinh Dã lẻ loi đơn độc, nấu bữa sáng thôi cũng phải chia vắt mì bé tí thành hai nửa.
Cuộc sống hồi xưa cậu có sợ hãi mà cũng có vui thích, có trù trừ quẩn quanh nhưng cũng có mong chờ trông ngóng, vậy nên dù có gian khó nữa cậu vẫn vượt qua. Vậy nên cho dù mãi mãi chỉ ăn một mình, ngủ một mình, cậu cũng chẳng hề buồn lòng.
Nhưng ở nhờ chỗ Ngôn Hòa mấy tháng, được nếm ngon ngọt khi hai người bên nhau sớm chiều, giờ hơi đắng cay tí thôi đã không chịu được.
Những ngày tháng sau này chẳng còn lại gì cả. Mãi mãi không có ai ăn mì chung với cậu, mãi mãi không có ai thì thầm bên tai bảo cậu "Đừng sợ" nữa rồi.
Cậu chẳng biết đi đâu, chẳng có việc gì để làm, dứt khoát xin sân cưỡi ngựa với anh Cát cho nghỉ phép, chán chường ở lì trong nhà mấy ngày liền.
Mãi đến khi Khương Tiểu Khê gọi tới bảo đã sang tìm cậu một lần mà nhà không có ai, hỏi cậu đang ở đâu thế.
"À," Mục Tinh Dã trả lời khá lừ đừ, "em không ở đấy nữa ạ, em về nhà em rồi."
Khương Tiểu Khê nhạy cảm nhận ra vẻ khác thường trong tâm trạng cậu, cẩn thận hỏi: "Em với Ngôn Hòa có vấn đề gì à?"
"Ừm, Tiểu Khê à," Mục Tinh Dã lẩm bẩm, "em định rời khỏi đây, tạm biệt, Tiểu Khê."
"Ấy, từ từ từ từ đã ——" Khương Tiểu Khê vội gọi, "Em có chuyện gì à? Gì mà tạm biệt với chả không tạm biệt, em định đi đâu?"
"Không có chuyện gì ạ, em chỉ định rời Thủ phủ chuyển sang nơi khác sống thôi, về sau chắc không gặp được anh nữa, nên chào anh một câu trước."
"Mục Tinh Dã, không có chuyện gì sao giọng em lại nức nở thế kia? Được rồi, em nói cho mình em đang ở đâu đi, mình sang với em."
1 tiếng sau, Khương Tiểu Khê ngồi xuống trong phòng khách nhà Mục Tinh Dã.
Mục Tinh Dã chưa hề biết hóa ra mình lại khao khát giãi bày nỗi lòng đến thế, xưa nay cậu không hay chia sẻ chuyện riêng với bạn bè, cũng chẳng bao giờ đi nghe ngóng cuộc đời người khác, vạch ranh giới rõ ràng. Nhưng dường như Khương Tiểu Khê có một sức hút đặc biệt, anh ngồi yên đó thôi, chưa cần nói gì đã đủ xoa dịu linh hồn đang tan vỡ hoang mang.
Chờ nghe kể xong, Khương Tiểu Khê chìm vào lặng thinh. Với tư cách bạn bè anh không thể can thiệp quá sâu, nhưng anh sẽ dốc sức giúp đỡ hết lòng. Thế là anh mời Mục Tinh Dã, hỏi cậu có muốn đến khu nghỉ dưỡng Khê Đông làm không.
Resort Khê Đông nằm ở một hòn đảo nhỏ cực nam nước T, là quê của Khương Tiểu Khê, ban đầu Ngụy Khải Đông bỏ tiền mua toàn bộ quyền khai thác đảo, xây dựng nên khu nghỉ dưỡng lớn nhất phía nam. Hiện giờ chủ sở hữu resort Khê Đông là Khương Tiểu Khê, anh có quyền quyết hết các thứ nhân sự, tài chính, vận hành kinh doanh.
"Resort có sân cưỡi ngựa, em đến làm huấn luyện viên dạy polo tiếp cũng được." Khương Tiểu Khê nói.
"Anh cứ toàn giúp em mãi thế, em ngại lắm." Mục Tinh Dã ngại thật, bất kể có đi không thì riêng việc Khương Tiểu Khê trượng nghĩa rộng lượng vươn tay viện trợ đã làm cậu thấy thiếu nợ lắm rồi.
Huống chi Khương Tiểu Khê giúp cậu nào chỉ một lần.
"Em đi làm chứ đâu phải đi ăn chùa đâu, có gì mà ngại." Khương Tiểu Khê bật cười, "Vừa khéo thay đổi môi trường sống, cũng tốt cho em mà. Bây giờ năm nào mình cũng sẽ về đó ở một thời gian, đến lúc ấy bọn mình vẫn chơi với nhau được, vui biết mấy."
"Tiểu Khê, em cân nhắc thêm rồi báo lại anh được không ạ? Em vẫn còn một vài việc nữa chưa lo xong."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!