* Tiểu thử (): nóng nhẹ, ngày dương lịch 7 tháng 7, là một trong 24 tiết khí.
Edit: Cảnh Phi
Beta: Vy Phi
Anh Minh còn đang nghĩ Hoàng đế sẽ từ chối không để nàng làm ở ngự tiền. Ở đó đều là người có mắt nhìn, biết đoán sắc mặt, mà nàng thì sao, đôi lúc quá thẳng thừng, quả thực ngay thẳng như đũa gỗ. Hoàng đế và nàng đã va chạm nhiều lần nên hắn hiểu rõ con người của nàng, vì để bản thân không bị nàng làm cho tức chết, tám phần sẽ không đồng ý đề nghị của Hoàng Thái hậu.
Còn chuyện Mẫn Quý Thái phi muốn nhét người vào, Tùng Cách tỏ vẻ vô cùng lo lắng, nhưng Anh Minh lại cảm thấy không có gì cần phải kiêng kị như vậy.
"Sao lại có thể không kiêng kị được." Tùng Cách lắc đầu nói: "Tuy rằng ngài tiến cung là ỷ vào việc được Lão phật gia thích, nhưng chúng ta ở trong cung không có người nhà. Vị Xuân Cát Lý tiểu thư kia là chất nữ nhà mẹ đẻ của Mẫn Quý Thái phi, có Quý Thái phi làm chỗ dựa, nếu ta không cẩn thận làm lớn chuyện thì Hậu vị của ngài sẽ bị chiếm, đến lúc đó chúng ta phải làm sao giờ? Nô tỳ cảm thấy cho dù bị đưa vào hậu cung thì cũng phải làm Hoàng hậu, như vậy sẽ không còn ai dám coi thường ngài nữa.
Ngài nghĩ lại thử, ngày trước có phi tần nào dám vô lễ với nương nương tiền nhiệm không, nếu ngài không chiếm được chức vị cao nhất, nước mũi chảy ra ngoài miệng chính là thuận lý thành chương, ngài không chú ý sao?"
Anh Minh nghe xong ví dụ của nàng ấy, lập tức cảm thấy ê hết cả răng: "Ngươi nói nhiều như vậy là vì muốn chọc cho ta buồn nôn đấy hả?"
Tùng Cách nói: "Đương nhiên không phải, nô tỳ muốn ngài được làm Hoàng hậu."
Thật là một nô tỳ tốt, trung thành và tận tâm, Anh Minh cảm thấy vui mừng: "Ở trong cung này, cũng chỉ có ngươi chân thành thật tâm với ta."
Ngẫm lại lúc trước khi Thái hoàng Thái hậu nghe Quý Thái phi nói xong thì không phải chẳng hề có chút do dự đã đồng ý cho chất nữ nhà mẹ đẻ Quý Thái phi tiến cung đó sao. Người nắm quyền thì đầu óc vĩnh viễn tỉnh táo nhất, bọn họ sẽ không xử trí theo cảm tính, tất cả quyết định đều lấy đại cục làm trọng. Ngươi cho rằng bà ấy thật sự thích ngươi sao, thích là phải có tiền đề, trên triều cần phải cân bằng, như vậy ngươi mới có thể được sủng ái, được cưng chiều.
Hậu cung so với tiền triều không đối chọi gay gắt gì nhưng con cái của Hoàng đế rất quan trọng, liên quan đến xã tắc. Nếu đã là liên quan đến xã tắc thì đối với việc ưu ái đương nhiên cần phải điều chỉnh, sự tồn tại của ngươi ở hậu cung tuy không thể bỏ qua, nhưng cũng không thể là người duy nhất được sủng ái, điều này ngươi nên hiểu rõ.
Anh Minh là người thông minh như thế, có thể nhìn thấu hết thảy, dù là sủng hay nhục thì đều không có sự khác biệt quá lớn. Con người ấy mà, đến cùng thì phải tự biết khuyên nhủ bản thân, nếu rúc quá sâu vào sừng trâu[1] thì muốn đi ra cũng không dễ dàng gì. Cuộc sống này đừng hy vọng quá nhiều vào bất kỳ ai, tình cảm nông sâu tựa sự thay đổi của bốn mùa, có thịnh thì tất có suy, không ai có thể đảm bảo được cả đời chỉ chung tình với một người hoặc một việc.
Anh Minh thật sự không thích chữ Trình Độ Cao Nhất, so với chữ "Nhất" kia, nàng cảm thấy "Hợp cách"[2] càng dễ dàng đạt được hơn. Tất cả rồi cũng xong, có thể vui vẻ mà ba phải, ở một phương diện nào đó nàng và a mã có cùng chung quan điểm đến lạ. Chỉ là a mã sử dụng điều này ở trên triều khiến người khác căm ghét, mà nàng dùng điều này ở hậu viện hoặc hậu cung, lại có thể trở thành cách bảo vệ tính mạng.
[1] lâm vào bế tắc.
[2] phù hợp tiêu chuẩn.
Tùng Cách còn đang dong dài, nha đầu không có kiến thức xa như vậy, nàng chỉ biết vì lấy một người đứng đầu, mọi người đều tranh sủng, ngươi cũng nên đi tranh sủng theo. Nếu không tranh sủng, vậy cứ chiếm cứ địa hình có lợi thế trước, lấy bất biến ứng vạn biến: "Dù nô tỳ thật tình với ngài cũng vô dụng, ngài nên tìm chỗ dựa. Nếu như Lão phật gia thích chất nữ của Quý Thái phi, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Tập trung vào Thái hậu có được không?"
Thật ra Thái hậu là người tốt, nhưng bà mặc kệ chuyện này, hai mươi năm qua đều dựa vào Thái hoàng Thái hậu và Hoàng đế mà sống sót, ở trong lòng bà, Hoàng đế vĩnh viễn quan trọng hơn mọi thứ.
"Ngươi ở trong nhà của người khác, đừng có suốt ngày cân nhắc xem phải tranh giành tình cảm với đầu quả tim nhà người ta như thế nào." Anh Minh trấn an cảm xúc của Tùng Cách lại, ngẩng đầu nhìn lên trời: "Ngươi xem, ánh trăng hôm nay rất đẹp. Ánh trăng trong cung và bên ngoài không hề giống nhau, nhỏ hơn, cũng càng sáng hơn."
Tùng Cách ngẩng cổ nhìn theo hướng nàng nói, có lẽ bởi vì lý do tường cao nghiêm ngặt, ánh trăng nơi này giống như một kẻ phạm tội bỏ trốn nhưng lại đang kiêu ngạo khoe khoang, đúng là vừa cao lại vừa sáng.
"Ôi..." Tâm tư Tùng Cách nặng nề, vừa đi vừa nói thầm: "Vẫn là thiếu chỗ dựa." Bỗng nhiên có suy nghĩ chợt lóe qua: "Thật ra tìm ai làm chỗ dựa đều không ổn, chỉ có Hoàng thượng là chỗ dựa vững chắc nhất, ngài nói xem?"
Anh Minh cảm thấy có lẽ nàng ấy bị tình thế dồn ép đến choáng váng rồi, cũng không nói nhiều mà cười cười: "Trở về đi, ngày mai trong cung có người mới vào, không biết dáng vẻ như thế nào."
...
Mẫn Quý Thái phi được Thái hoàng Thái hậu ân chỉ, sáng sớm đã phái người đi phủ Trung Nghị công. Nhiều năm sống kiếp cung đình, tuy rằng bản thân sống ở đây như cá gặp nước, nhưng chung quy vẫn tịch mịch, cứ cảm thấy không có một người vừa ý, sau lưng cũng không có ai. Hiện tại trong nhà muốn đưa chất nữ vào, trong lòng Quý Thái phi sốt ruột, ở trong Thọ Khang cung nhìn ngó xung quanh, thỉnh thoảng nhìn ra cửa, ruột gan cồn cào.
Thiện ma ma nói: "Chủ tử, ngài nghỉ một lát, ngồi xuống uống ly trà đi."
Quý Thái phi lắc đầu, vẫn nhìn ngó ra cửa, lẩm bẩm nói: "Mặt trời đã ngả về tây rồi, sao vẫn còn chưa tới…"
Thiện ma ma cười nói: "Ngài đừng nóng vội, Công gia nhận được tin, còn không phải là cẩn thận chuẩn bị cho cô nương sao. Mọi người đều biết một khi vào cung chỉ sợ lại không thể trở về. Công gia và Phúc tấn tất nhiên là không nỡ, trong cung nhiều quy củ và kiêng kị, nên cũng phải nói rõ ràng cho cô nương."
"Sợ gì chứ." Quý Thái phi khó khăn ngồi xuống, dựa vào gối đưa tay sờ lên phật châu: "Trong cung còn có ta, đứa nhỏ tới đều có chỗ dựa vào. Những cái quy củ đó nếu học nhanh, dặn dò một hồi là nhớ kỹ thôi… Hai phu thê Sùng Thiện đều tốt, có điều làm việc hơi cẩn thận quá. Ở chỗ này của ta cái gì mà không có? Bọn họ có lo liệu đi nữa, chẳng lẽ còn có thể dọn cả nhà vào trong cung được à?
Đứa nhỏ vào cung, trước hết phải vào thỉnh an ra mắt Thái hoàng Thái hậu, sau lại đi bái kiến Hoàng thượng, nói chuyện xong thì phân vị cũng được định ra, không thể để lẫn vào trong đám tú nữ được, chẳng lẽ muốn đứng ở ngay đại điện cho người ta lựa chọn sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!