Edit: Chang Phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Chuyện sau đó nàng cũng không biết, dù sao lúc ấy Hoàng đế có vẻ mặt gì nàng nghĩ vỡ đầu cũng không thể nhớ ra được, nhưng tám phần là tức đến muốn giết chết nàng!
Ngày hôm sau nàng dậy, Đức Lộc thậm chí còn không dám liếc mắt nhìn nàng đến một cái, Anh Minh cảm thấy kỳ quái. Ngày thường hắn đều rất nhiệt tình, rất chu đáo, sao hôm nay lại xem nàng như hồng thủy mãnh thú thế? Chẳng lẽ đêm qua nàng làm ra chuyện gì khác người à?
Tưởng tượng như vậy thôi mà đã sởn cả tóc gáy, nàng ôi một tiếng, thật cẩn thận nói với Đức Lộc: "Am đạt, tửu lượng của ta đúng là quá kém, chỉ một chén nhỏ như vậy, sau đó có chuyện gì cũng đều không nhớ rõ... Ngài nhắc ta một chút đi, rượu phẩm của ta như thế nào? Không mượn cơ hội giương oai chứ?" Nàng cảm thấy mình tốt xấu gì cũng xuất thân là tiểu thư đại gia khuê các, cả đời cẩn thận chặt chẽ từ nói chuyện đến việc làm, lỡ có hồ đồ cũng sẽ không đến mức quá trớn.
Nàng mang vẻ mặt muốn chứng thực, nhìn đến mức Đức Lộc ngượng ngùng, hắn nói không có: "Rượu phẩm của cô nương rất tốt, uống say cũng chỉ là nói nhiều một chút thôi, tuyệt không động võ." Nếu như nhảy nửa ngày cũng không choàng qua vai Hoàng đế được, cuối cùng đành phải từ bỏ không tính là động võ...
Anh Minh rất nguyện ý tin tưởng lời hắn nói, tin tưởng chính mình là có chừng mực, có tu dưỡng. Nói nhiều một chút cũng không sao, lần trước ngay cả lời đại nghịch bất đạo như vậy cũng nói qua rồi, nên Hoàng đế có nghe thấy cũng sẽ không quá mức kinh ngạc. Dù sao nàng còn sống, ngoại trừ đầu đau muốn nứt ra thì cũng không có chỗ nào không khỏe, cho nên thừa dịp Hoàng đế không ở đây, nàng khom người với Đức Lộc, nói: "Xin am đạt thay ta nhắn lại cho Vạn tuế gia, hôm qua nô tỳ ngủ rất ngon, không có bị lạ giường. Hôm nay ta thấy người rất khỏe nên không tới làm phiền Vạn tuế gia nữa, tạ long ân Vạn tuế gia." Nói xong tự mình ôm mặt, cũng không quay đầu lại mà chạy.
"Cừ thật!" Tiểu Phú nhìn bóng lưng kia lẩm bẩm: "Vị chủ nhân này đúng là cả gan làm loạn. Đến cùng là đêm qua có say hay không? Nàng túm Vạn tuế gia kêu huynh đệ, lúc ấy làm ta sợ tới mức cắn tê rần cả lưỡi."
Đức Lộc lắc đầu, ai nói không phải chứ, chắc là nàng coi Vạn tuế gia như huynh đệ nhà mình, dạy hắn rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế làm người, nói đến mức làm Vạn tuế gia ngây cả người.
"Ta cảm thấy, chủ tử của chúng ta vẫn rất để ý Anh cô nương." Tiểu Phú nói, ánh nắng chiếu vào hơi đau mắt, hắn vội kéo thấp vành nón xuống: "Ngài nhìn mấy chuyện gần đây xem, chủ tử rất rộng lượng với Anh cô nương đấy."
Đức Lộc cười cười: "Cho nên ta mới nói, nịnh bợ nàng cho tốt nhất định sẽ không sai, vị chủ nhân này không giống người khác đâu." Dứt lời thấy đằng sau Lưu đại tổng quản đang thu xếp chuẩn bị xuất phát, hắn với Tiểu Phú vội vàng bước nhanh đến, nghe đại tổng quản chỉ bảo.
Anh Minh trở về tìm Tùng Cách, Tùng Cách đang đứng dưới mặt trời đợi nàng ở trước xe ngựa. Thấy nàng trở về nhanh chóng vén màn xe lên: "Hôm nay thời tiết nói nóng liền nóng, chủ tử mau lên xe đi." Chờ chủ tử nàng sắp xếp xong xuôi, nàng ấy lấy cây quạt ra quạt gió cho nàng, vừa quạt vừa cẩn thận đánh giá nàng, "Vạn tuế gia không làm khó ngài chứ?"
Anh Minh ừ một tiếng, dáng vẻ hơi lơ ngơ: "Sau này ta không bao giờ giả bệnh nữa, bị bệnh phải uống thuốc, hôm qua bọn họ nấu canh gừng rượu vàng cho ta uống, làm ta bị say."
Tùng Cách nặng nề thở dài: "Vạn tuế gia đối xử với ngài thật tốt, quan tâm ngài từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ như vậy."
Thật ra là nàng ấy muốn nói, Vạn tuế gia đúng là nhàn rỗi, cứ thích phân cao thấp với ngài. Thật ra Anh Minh cũng cảm thấy Hoàng đế rất nhàn, không phải hắn phải thức khuya dậy sớm, chính vụ rất nhiều à, sao lại có thời gian để gây khó dễ cho nàng thế nhỉ, hơn nữa còn siêng năng như thế, hắn không thấy chán à?
Nàng thở dài một tiếng, ôm đầu, ở chỗ Hoàng đế phải chịu nhiều ấm ức như vậy, nàng càng cảm thán số phận của mình không tốt, bỏ lỡ người tốt như Hải Ngân Đài.
Ngày đó hắn nhẹ nhàng cầm tay nàng, lúc nàng còn chưa kịp phản ứng lại đã tan thành mây khói. Hiện tại nhớ lại là ấm áp, thật thà, làm trái tim rung động đến đau từng cơn. Về sau có lẽ sẽ không bao giờ có người có thể cho nàng cảm giác như vậy nữa, Tử Cấm thành chỉ có một nam nhân, mà nam nhân này không nhắc tới cũng được. Nàng rất buồn phiền, thanh xuân của nàng còn chưa bắt đầu đã kết thúc, các cô nương ở bên ngoài đến lúc già rồi còn có thể nhớ về những dịu dàng cùng nồng nhiệt thời trẻ một chút.
Còn nàng, còn lại có lẽ chỉ là cục diện đáng buồn, cùng với một đôi mắt cá chết của Hoàng đế.
"Hôm qua ngài qua đêm ở trong lều lớn, nô tỳ không ngủ ngon được." Tùng Cách nói: "Ta sợ ngài bị bắt nạt, một cô nương như ngài..."
Anh Minh sờ sờ trán: "Cái này không cần lo lắng, Hoàng thượng nói không hứng thú với ta, hắn miệng vàng lời ngọc, không thể lừa người được."
Tùng Cách hơi buồn bực: "Vậy hắn không để ý đến là ngài là được rồi, sao lại bắt ngài phải đi làm gì, làm ngứa mắt hắn... Nô tỳ cảm thấy là Vạn tuế gia nhìn trúng ngài, hắn không nói hứng thú với ngài chẳng qua là tìm thể diện cho chính mình mà thôi."
Anh Minh bị lời nàng ấy nói làm cho sửng sốt, ngẩn ra xong rồi lại cảm thấy không có đạo lý: "Đấy là ngươi không nhìn thấy mặt hắn thôi, mặt kéo dài ra như vậy, cũng không thèm cười với ta. Mà có cười cũng là cười lạnh, như vậy sao có thể là nhìn trúng ta được?"
Tùng Cách ngẫm lại cũng đúng, Hoàng thượng còn từng nói không muốn nhìn thấy chủ tử nhà nàng, bảo chủ tử nàng cút đi...
"Vậy buổi tối hôm qua hai ngài ngủ như thế nào? Lều lớn cũng không giống nhà ở, phân ra chính điện với hậu điện."
Cái này Anh Minh không trả lời được, nàng uống say xong liền quên hết, chỉ nhớ rõ cái giường kìa lớn nhỏ rất phù hợp, ngủ cũng rất thoải mái...
Nàng là không nhớ gì cả, nhưng Hoàng đế lại nhớ rõ ràng rành mạch.
Kim long ngự liễn đi trên đường đất vàng, bánh xe làm bụi đất bay lên đầy trời, hơi nóng cũng bốc lên theo ngay sau đó. Hoàng đế ngồi ở trên bảo tọa, thời tiết có nóng đi nữa thì dường như cũng không liên quan tới hắn, hắn vẫn nhàn nhã thảnh thơi đọc sách. Nhưng lật được hai trang, bỗng nhiên dừng lại, gương mặt nha đầu kém năng lực lại bừa bãi kia tự nhiên nhảy ra trong đầu hắn, tay trái chống eo, tay phải chỉ vào hắn, lớn tiếng nói: "Ngươi phải ăn nhiều một chút đi, nhìn xem, gầy thành cái cây đèn rồi."
Đây đúng là chuyện tối hôm qua, người của ngự tiền đều bị dọa choáng váng, quả nhiên con ma men không thể nói lý, chỉ không nghĩ tới một chén rượu vàng nho nhỏ, lại làm người luôn cẩn thận biến thành bộ dạng này.
Lúc ấy hắn rất thiếu kiên nhẫn, bởi vì nàng đã túm hắn dông dài cả nửa ngày, như là nói về thế giới khác, trên trời một câu dưới đất một câu, không có một chút kết cấu nào. Lúc đó hắn đã nghĩ đưa nàng như vậy đến trước mặt Thái hoàng Thái hậu đi, để Thái hoàng Thái hậu nhìn dáng vẻ xấu xí của nàng. Hắn muốn thoát khỏi nàng, nhưng nàng ôm cánh tay hắn không buông tay, tức muốn hộc máu nói: "Ngươi không thể đi, ngươi không để người ta vào mắt, ngươi phải cười một cái, lại nói câu dễ nghe..."
Hoàng đế tái cả mặt, hắn chưa thấy nữ nhân uống say bao giờ, phi tần trong cung có ai ở trước mặt hắn mà không như đóa hoa nhỏ dịu dàng hiểu lòng người, không như nàng, líu hết cả lưỡi lại, bày đủ trò hề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!