Chương 118: Lập xuân 2

Anh Minh kéo chăn bưng kín mặt, nàng cảm thấy bối rối và áy náy đối với sự thật mình không chết.

Lúc trước nàng thật sự cảm thấy mình không xong rồi, hơi thở dồn nén trong ngực, hô hấp phập phà phập phồng khiến mỗi câu nói của nàng đều phải chậm rãi, sợ dùng quá sức, ba hồn bảy vía bay theo lời nói kia luôn. Nàng rất sợ, sợ bản thân phải lên ngồi trên tấm bài vị nho nhỏ, làm "Tiên Hoàng hậu".

Rất ít người từng trải nghiệm tình cảnh thập cửu nhất sinh đáng sợ này. Hai ngày hai đêm, nàng như đi trên sợi dây đàn mảnh, hai bên đều là núi cao vạn trượng, phía dưới là vực sâu không thấy đáy. Nàng không thể dừng lại, vừa dừng lại bàn chân lại dao động. Nàng chỉ có thể không ngừng bước đi, không ngừng duy trì thăng bằng mới có thể bảo đảm không rơi xuống vực.

Nhưng dường như con đường kia vĩnh viễn không dẫn tới bờ, từng giây từng phút nàng không ngừng bước về phía trước, đi đến mức sức cùng lực kiệt, nàng tưởng nàng xong đời rồi, mãi mãi bị vây hãm ở nơi biệt lập với thế giới, chân không thể chạm đất này.

Đến lúc này, toàn bộ lòng nàng đều là hình ảnh Bá vương ngốc, nàng vô cùng nhớ hắn. Không nghĩ đến cha mẹ người nhà, không nghĩ đến phú quý vô biên, đơn giản chỉ nghĩ đến hắn. Sau đó bầu trời nổi một trận gió lớn thổi nàng rơi xuống, nàng không ngừng rơi xuống dưới. Đột nhiên chạm đất, cả người nàng nát tươm, nàng hấp hối, lường trước bản thân không sống được bao lâu, cần phải nắm bắt khoảng thời gian còn lại để dặn dò giao phó những chuyện phía sau.

Trước khi ngất đi, chuyện của a mã vẫn luôn canh cánh trong lòng nàng, không có một đứa con nào bằng lòng nhìn a mã đầu mình hai nơi. Nếu không bệnh tật, nàng không có cách nào cầu xin Thái hoàng Thái hậu, bởi vì nàng là Hoàng hậu, phải thấu hiểu đại cục, cùng lắm là làm nũng cầu xin trượng phu trong khuê các, không thể chạy đến Từ Ninh cung can thiệp triều chính. Nhưng tới bước đường này rồi, người sắp chết sẵn sàng bất chấp tất cả. Nàng biết người sắp chết có đặc quyền được thỏa mãn nguyện vọng, lúc này không nói, về sau thật sự không còn cơ hội nữa.

Nhưng Hoàng đế cảm thấy nàng cố ý lừa hắn, đòi chết đòi sống, hoàn toàn là đang bỡn cợt hắn. Hắn thật sự tức giận, trừng lớn đôi mắt đỏ au, hỏi nàng có thấy cắn rứt lương tâm hay không. Anh Minh không đáp, thật lâu sau mới nói: "Không hề cắn rứt. Ngài bằng lòng sợ bóng sợ gió, còn bằng lòng... Nếu ta thật sự chết rồi, ngài lại một lần nữa làm người góa vợ?"

Hoàng đế dài mặt, bản thân thì xấu hổ dời mắt, rốt cuộc hết cách, nói: "Trẫm tình nguyện sợ bóng sợ gió một hồi, tình nguyện rơi nước mắt vô ích vì nàng cũng không muốn nàng chết." Nói rồi hắn đi tới ôm nàng, vùi mặt vào đầu vai mềm mại như lụa của nàng, vô cùng sợ hãi, ngập ngừng nói: "Về sau trẫm và nàng hợp táng thế nào trẫm đều nghĩ kỹ rồi, hai ngày hai đêm kia, nàng không biết trẫm khổ sở thế nào đâu."

Anh Minh ôm lấy lưng hắn nói biết rồi: "Ta xin lỗi ngài, ta cũng không nghĩ tới bệnh của ta nguy kịch như vậy, ta còn chưa kịp nói lời trăn trối gì. Nếu ta cứ vậy mà chết đi, trên đường xuống suối vàng ta cũng không thể cam lòng... Ta thật sự không cam lòng để lại một mình ngài trên thế gian, để những nữ nhân đó mơ tưởng về ngài không dứt..."

Nàng òa khóc, không hề giở trò bịp bợm, thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Thật sự nghĩ đến trượng phu và nàng mới đại hôn ba tháng, qua một hai năm nữa lại lập nữ nhân khác làm Hoàng hậu, trái tim nàng như bị dao cứa, ghen tuông đến phát điên.

Hoàng đế nâng mặt nàng, nói: "Nếu nàng chết, cả đời này trẫm cũng sẽ không lập Hậu nữa, nàng yên tâm."

Nàng nghe xong rất vui mừng: "Hoàng hậu có thể không lập, nhưng thẻ bài thì vẫn phải lật. Ngài là Hoàng đế, kéo dài dòng dõi là rất quan trọng, nhiều thêm mấy Hoàng tử, sau này cũng dễ chọn được người hiền kế thừa giang sơn."

Hoàng đế biết nàng làm bộ làm tịch giả vờ rộng lượng, hơi đắn đo rồi gật đầu nói: "Nàng nói phải, trẫm vẫn sẽ lật thẻ bài, nhưng nhất định bảo đảm không động lòng với bất cứ nữ nhân nào hết, cả đời chỉ nhớ một mình nàng."

Đôi mắt của nàng đang nửa nhắm nửa mở không có thần sắc, giờ phút này bỗng chốc mở lớn, kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng nói: "Đàn ông các người thật sự không thể tin tưởng được!"

Hoàng đế cười đắc ý, nhưng hắn cười còn khó coi hơn khóc: "Tề Anh Minh, trẫm gặp được nàng đúng là xui xẻo tám đời. Trẫm đường đường là Đế vương, cả đời nghiêm minh [1], thành tích cũng không tệ, sử sách về sau sẽ nói về trẫm ung dung tự trọng, gặp biến không hoảng. Nhưng từ khi gặp nàng, cưới nàng, trẫm đã biến thành dáng vẻ hiện tại. Trẫm hồ đồ theo nàng, bị nàng làm cho nổi điên, cho rằng nàng sắp chết, bỏ bê triều chính, rơi biết bao nhiêu nước mắt, hiện tại mọi người đều cảm thấy trẫm là đứa ngốc giống nàng."

[1] nghiêm minh: nghiêm túc và rõ ràng trong mọi chuyện.

Anh Minh cũng có chút áy náy, nhưng nàng có lý do giải thích của nàng: "Đời người được bao nhiêu năm, vợ chồng thắm thiết rồi cũng sẽ có lúc chia lìa. Chúng ta luyện tập trước một lần, tương lai ngày đó xảy ra cũng đừng quá khổ sở, như vậy cũng tốt."

Hoàng đế oán hận nhìn nàng: "Tốt cái gì? Nàng là đồ ngốc!" Mắng xong lại đau lòng, hắn xoa đầu nàng, nói: "Trẫm không bao giờ muốn trải qua chuyện này lần nữa, tương lai nhất định phải sống thật lâu, chúng ta cùng nhau chết đi, không ai phải đau khổ vì người kia."

Nàng không nói lời nào, chỉ mỉm cười nhìn hắn, sau đó dùng sức ôm chặt lấy hắn. Nàng vùi đầu vào ngực hắn, giọng nói truyền vào nơi trái tim hắn: "Thật may mắn, ngài là trượng phu tốt nhất trên đời, nếu không gặp được ngài, ta đến nhân gian một chuyến vô ích rồi."

Hắn nói không đúng: "Nàng gả cho ai, cuộc sống của người đó đều bị nàng quấy nhiễu đến mức gà bay chó sủa. Nếu không có nàng, hiện tại trẫm còn đang sống cuộc đời tẻ nhạt buồn chán, cảm ơn vì có nàng, cho trẫm tận hưởng hạnh phúc, cũng làm trẫm mất hết mặt mũi, nếm trải đủ thất tình lục dục[2]."

[2] thất tình lục dục (): thất tình gồm mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn; lục dục gồm sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp. Là những ham muốn của loài người.

Anh Minh thích lời ngay thẳng của hắn, tuy hắn chẳng bao giờ biết lựa lời dễ nghe nhưng hắn tuyệt đối chân thành, có thể tin cậy. Nhưng nàng lại buồn rầu: "Lúc này ta không chết, trước đó cầu xin Thái hoàng Thái hậu tha cho a mã, giờ thoạt nhìn giống như ta gạt người? Có khi nào Lão phật gia cho rằng ta lừa bà, trong cơn tức giận g. iết chết a mã ta không?"

Hoàng đế chần chờ, nói có lẽ không đâu: "Nàng không chết là chuyện tốt, chẳng lẽ bà ấy còn mong nàng chết thật à?"

Anh Minh gật đầu: "Chờ khi lại sức ta sẽ đến Từ Ninh cung dập đầu..."

Bên này đang nói chuyện, bỗng nghe thấy tiếng Hải Đường thông truyền ngoài cửa, nói Trắc phúc tấn cầu kiến. Hoàng đế vội vàng sửa sang y phục, xuống giường. Trắc phúc tấn vừa vào đã chan chứa nước mắt, hai mẹ con vừa thấy mặt liền ôm nhau khóc lớn. Trắc phúc tấn s. ờ soạng khắp người khắp cổ Anh Minh, run giọng nói: "Anh nhi của ta... Con gái ta, vốn tưởng ngươi lành ít dữ nhiều, không ngờ vượt qua được rồi, đúng là ông trời phù hộ.

Lúc này nương thấy ngươi khỏe mạnh, cuối cùng trái tim cũng được trở lại lồng ngực rồi." Bà ấy lại nhìn vài lần, xác nhận bản thân không nhìn nhầm, vừa khóc vừa cười ôm nàng vào lòng, dặn dò: "Con gái ta, sau này ngươi tuyệt đối phải cẩn thận, đừng động vào mấy đồ vật sắc nhọn như vậy nữa, đặc biệt là kéo, biết chưa?"

Hoàng đế đứng bên cạnh, nói: "Trẫm đã hạ lệnh cấm trong cung dùng dầu bông, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."

"Nương nương của chúng ta có Vạn tuế gia che chở, tất nhiên sẽ gặp nguy thành an." Trắc phúc tấn gật đầu, cười nói với Anh Minh: "Hiện giờ ngươi đang mang thai, bản thân càng phải cẩn thận, cũng đừng có làm bậy làm bạ. Ngươi xảy ra chuyện, bản thân nằm đó chịu khổ không nói, người bên cạnh cũng đứt từng khúc ruột. Ngươi không nhìn thấy Vạn tuế gia đã làm bao nhiêu chuyện vì ngươi, đàn ông tầm thường bên ngoài cũng không sánh nổi với hắn.

Ngươi phải giữ gìn bản thân thật tốt, tương lai từ từ báo đáp ân điển của Vạn tuế gia. Thành thật mà nói, lúc trước ta lo lắng, sợ ngươi gả vào nhà Đế vương phải chịu khổ, hiện giờ ta không lo nữa, thấy tất cả đều rất tốt, tất cả đều viên mãn, ngươi phải biết trân trọng đấy."

Anh Minh nói vâng: "Ta thành ra bộ dạng này, mấy ngày nay khiến nương vất vả vì ta, ta thấy rất có lỗi với nương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!