Vì sao nói lời dọa người như vậy, dường như sinh ly tử biệt ở ngay trước mắt, tất cả mọi người bật khóc, Thái hoàng Thái hậu lau nước mắt, nói: "Đứa nhỏ ngoan, ta đã sớm nhìn ra ngươi phúc trạch thâm hậu [1], ngươi nói cái gì vậy. Bệnh của ngươi mới khá hơn chút, tuyệt đối đừng suy nghĩ miên man, chỉ cần lo chăm sóc thân thể mình là được rồi."
[1] phúc trạch thâm hậu (): phúc đức lớn tổ tiên để lại.
Nàng khẽ mỉm cười, khóe môi mỏng điềm đạm cong lên như vành trăng, giống như dáng vẻ khi mới tiến cung, có loại hương vị người tình hoa lê [2]. Nàng dựa vào gối, lúc nói chuyện phải cố gắng hết sức, vừa ho vừa nói: "Ta muốn cảm ơn... Hoàng tổ mẫu, từ khi tiến cung... ta đã được Hoàng tổ mẫu thương yêu, Hoàng tổ mẫu cũng không chê ta... Dốc hết sức tác hợp ta với chủ tử.
Hoàng tổ mẫu giống như tổ mẫu ruột của ta... Cho đến hôm nay, lòng ta cũng chỉ tràn đầy cảm kích với ngài, tuyệt đối không có bất cứ câu oán hận nào..."
[2] Người tình hoa lê: chỉ vẻ đẹp ngọt ngào, trong trắng, thuần khiết.
Thái hoàng Thái hậu biết nàng nói đến chuyện ngày đó bà cố ý không triệu kiến nàng, chỉ gọi mình Hoàng đế. Nàng thấu tình đạt lý như vậy, sao có thể không hiểu dụng ý trong đó! Ngoài miệng đã từng nói lời yêu thích, tới khi liên quan tới cục diện chính trị, vẫn không tránh khỏi tổn thương nàng. Trong lòng nàng đều biết cả, hiện tại lại nói không có bất cứ câu oán hận nào, bởi vậy khiến Thái hoàng Thái hậu hối hận không ngừng, cảm thấy thật có lỗi với đứa nhỏ, nếu không phải đêm đó cố ý tính kế cũng sẽ không hại nàng thành ra như bây giờ.
Tầm mắt nàng lại dịch chuyển, dừng lại trên người Hoàng Thái hậu, nhẹ nhàng gọi một tiếng ngạch nương: "Tính cách của ngài và ta hợp nhau nhất, lời ngài nói ta đều đồng ý... Thật sự từ khi sinh ra đến giờ ta chưa từng thấy ai ngay thẳng như ngài... Hoàng ngạch nương, nếu có kiếp sau, ta muốn làm một người như ngài."
Thái hậu nghe xong, phát hiện có khi nàng thật sự không xong rồi, che miệng òa khóc nức nở: "Đứa nhỏ này, tại sao cứ nói lời xui xẻo như vậy!"
Nàng hô hấp dồn dập, có vẻ như ngực bị đè nén, nhắm mắt hung hăng hít vào mấy hơi rồi mới nói với mẫu thân nàng: "Nương, sao lại bỏ nhà mà vào cung? Chuyện của ta khiến ngài và người nhà nhọc lòng, là ta bất hiếu. Sau khi trở về, ngài nói với a mã... nói a mã đã dốc sức vì triều đình hơn hai mươi năm, hiện giờ cũng lớn tuổi rồi, nên... nên sớm rút khỏi triều, chăm sóc thân mình thật tốt thì hơn."
Trắc phúc tấn khóc đến mức không thể tự kìm nén, gật đầu nói: "Ngươi yên tâm, tất nhiên trở về ta sẽ nói với a mã ngươi. Hai ngày trước các chủ tử trong cung đã cho phép cả nhà tiến cung thăm ngươi, a mã và ngạch nương ngươi, còn có bọn Hậu Phác cũng vào, vì ngươi hôn mê nên bọn họ chỉ nhìn một lát rồi đi ra ngoài. Hiện giờ ngươi đã khỏe, lát nữa ta báo tin tốt này cho bọn họ, để bọn họ yên tâm."
Nàng miễn cưỡng giật nhẹ khóe miệng: "Lúc này ta tỉnh táo, một lát nữa thế nào.. cũng không biết được. Ngài tạm thời không cần nói cho bọn họ, lỡ như chuyện này... Lát đi ra đừng khiến bọn họ mừng hụt... Đến cuối cùng hãy nói với bọn họ, như vậy thì hơn."
Từng câu từng chữ của nàng đều giống như dặn dò hậu sự, cảm giác áp lực đáng sợ này thật sự khiến người ta muốn nổi điên. Trắc phúc tấn không nói ra lời, chân mềm nhũn ngồi liệt xuống, may mà có nha đầu phía sau đỡ lấy, dìu đến giường sưởi nghỉ ngơi.
Anh Minh cố sức quay đầu nhìn Hoàng đế: "Vạn tuế gia..."
Sắc mặt Hoàng đế xanh mét, lắc đầu, nói: "Trẫm không muốn nghe nàng nói những lời đó, hôm nay nàng nói quá nhiều rồi, chỉ sợ tổn hại sức lực. Vẫn nên nghỉ ngơi đi, tương lai chúng ta còn dài, ngày mai rồi nói cũng không muộn."
Tay nàng nắm chặt lấy hắn, nước mắt lưng tròng nhìn hắn: "Chúng ta mới vỏn vẹn ba tháng vợ chồng, ta vốn chưa thỏa mãn. Ngài... hiện tại ngài không cho ta nói, sau này... sau này sẽ không nói được nữa."
Hoàng đế bị nàng giày vò đến mức tan nát trái tim, buồn bã nhìn nàng, nói: "Nàng muốn dặn dò cái gì? Muốn khoan mấy lỗ trong lòng trẫm thì nàng mới tha cho trẫm đây? Trẫm cưới nàng là muốn nàng quản lý tam cung lục viện cho trẫm, muốn nàng làm vợ hiền của trẫm, không phải để nghe nàng dặn dò trăn trối! Từ đầu đến cuối nàng đều như vậy, vui vẻ hòa nhã với người khác, đối với trẫm thì luôn tìm mọi cách ức hiếp, trẫm nhịn nàng đủ rồi!
Nàng không được nói, nàng nghỉ ngơi cho trẫm, có nghe thấy không?"
Hắn vờ tức giận che giấu hoảng sợ trong lòng, Anh Minh nhìn ra được. Nàng cố sức nâng tay lên, sờ mặt hắn, nói: "Ngài đừng chỉ biết nói tốt cho bản thân, lúc... lúc trước... người bị ức hiếp là ta đó!" Thấy hắn che lỗ tai, nàng túm ống tay áo hắn: "Lời này là lời cuối ta nói với ngài, xin ngài nhìn ta, tha... tha cho a mã ta một mạng."
Cặp mắt long lanh kia chuyển hướng về phía Thái hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu: "Hoàng tổ mẫu... Hoàng ngạch nương..."
Thái hoàng Thái hậu vặn tay, gật đầu: "Đứa nhỏ ngoan, đều theo lời ngươi. Chỉ cần ngươi khỏe lên... Hôn sự của huynh đệ ngươi cũng nên tổ chức rồi, đến lúc đó ngươi cũng phải uống rượu mừng chứ?"
Ánh mắt mờ mịt sắp nhắm lại của nàng lại nổi lên tia sáng, nói cảm tạ ân điển của Hoàng tổ mẫu: "Ta muốn trở về uống rượu mừng..." Nàng lại nắm chặt tay Hoàng đế: "Đi cùng với ngài. Ngài... ngài bớt nói chuyện, uống rượu thôi... có được không?"
Hoàng đế nói được: "Nàng không muốn trẫm nói, trẫm sẽ không nói, đều nghe theo nàng."
Nàng gật đầu: "Quyết định như vậy đi... Ta mệt quá, ta phải ngủ một lát..."
Nhưng Hoàng đế không cho, hắn cuống quít nói không được: "Nàng không được ngủ, nàng phải mở to mắt, nàng không thể ngủ!" Hắn sợ một khi nàng ngủ rồi sẽ không tỉnh lại được.
Anh Minh sắp sửa nhắm đôi mắt lại, hô hấp nặng nề hơn, hơi thở ngày càng yếu ớt, thở gấp nói: "Phải đi rồi... Không ở lại được."
Thái hậu mắt thấy không hay, lớn tiếng trách cứ thái y hầu hạ bên cạnh: "Sao còn đứng đó nhìn? Rốt cuộc Hoàng hậu thế nào, các ngươi mau bắt mạch, kê thuốc đi!"
Các thái y hai mắt nhìn nhau, khó xử nói: "Thưa Thái hậu, lúc trước bọn thần đã xem mạch rồi, lúc này mạch đập của nương nương vững vàng, khí huyết thịnh vượng, còn tràn đầy sức sống hơn so với trước khi bị bệnh. Nhưng tình huống này rốt cuộc là khỏi bệnh hay hồi quang phản chiếu, chúng thần thật sự không dám đảm bảo. Chúng thần chỉ có thể kê phương thuốc bổ thần ích khí, hỗ trợ điều trị cho nương nương."
Xem ra bà đã nhìn rõ tâm tư của những người này! Thái hậu rơi nước mắt giàn giụa, bà biết thủ đoạn quen thuộc của những thái y này, khi có thể cứu thì còn trông mong được, đến khi không thể chữa thì kê mấy phương thuốc vô thưởng vô phạt lừa gạt bên trên để tự bảo vệ bản thân. Sao có thể như vậy được, Hoàng hậu còn đang tuổi xuân, nếu có bất trắc gì, Hoàng đế phải làm sao bây giờ?
Ngẫm lại lúc trước Tiên đế buông tay đi về Tây Thiên [3], bà nắm bàn tay tiểu Hoàng đế đi giữa đường hẻm, cô nhi quả phụ thê thê thảm thảm, đoạn hồi ức bỗng chợt hiện ra. Hiện giờ nỗi đau này lại ập đến, chẳng phải một đời này của Hoàng đế đáng thương lắm sao.
[3] buông tay đi về Tây Thiên: chết đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!