Cho nên không thể thiếu được một nữ chủ nhân, tâm tình hắn càng sốt ruột mong chờ Anh Minh tỉnh lại, giống như đứa trẻ ý thức được nguy hiểm tìm kiếm sự che chở. Không có nàng, hắn cảm thấy hậu cung ngừng trệ, không quy củ không vương pháp. Trong lòng hắn có tâm sự, cũng không biết nên nói cùng ai.
Trắc phúc tấn không nỡ rời xa khuê nữ, dùng cơm xong vẫn trở lại trông chừng nàng. Hẳn là phải cảm ơn Hoàng đế, bỗng nhiên Anh Minh có biến cố, việc đầu tiên hắn nghĩ đến chính là đến Tề gia đón người, đón cả nhà vào cung an ủi cõi lòng nàng ấy. Mặc dù nàng ấy có biết người nhà vào cung hay không, theo Trắc phúc tấn thấy, ít nhất ở điểm này, đãi ngộ của Anh Minh hơn xa Tiên Hoàng hậu.
Làm mẫu thân đều như thế, luôn luôn hướng về khuê nữ của mình. Lúc trước trong cung có ý định cho Anh Minh làm Kế Hoàng hậu, Trắc phúc tấn rất không thích, ai bằng lòng cho con gái mình đi làm vợ kế? Mặc dù người kia là Hoàng đế, bà thấy cũng không phải mối hôn sự tốt. Sau đó không có cách nào, buộc phải chấp nhận, sau một thời gian dài cũng đành cam chịu, huống hồ đứa con rể này không chê vào đâu được. Trắc phúc tấn nhìn phía giường sưởi, hắn không đi xa, ngây người ngồi đó. Bởi vì chờ đợi thời gian quá dài, trong mắt mang tơ máu nhàn nhạt, thoạt nhìn gương mặt trẻ tuổi kia có chút sa sút tinh thần.
"Vạn tuế gia, ngài ngủ một lát đi." Trắc phúc tấn không nhìn nổi nữa, khuyên giải hắn: "Sợ là nương nương chưa tỉnh ngài đã gục ngã trước rồi."
Hoàng đế a một tiếng: "Trẫm không mệt, nàng chưa tỉnh, trẫm cũng không ngủ được."
Trắc phúc tấn nhìn Đức Lộc đứng bên cạnh, ra hiệu Đức Lộc khuyên can. Đức Lộc hiểu ý, nhỏ giọng nói: "Chủ tử, từ đêm nói chuyện với Lão phật gia xong ngài liền không chợp mắt, đến hôm nay đã là ngày thứ ba, cứ như vậy thân thể sao chịu nổi? Để Lão phật gia và Thái hậu biết bọn họ sẽ không an lòng, lát sau lại tự mình chạy tới, trời lạnh như vậy, không nên để các lão chủ tử nhiễm lạnh."
Tầm mắt Hoàng đế vẫn dừng lại trên mặt Anh Minh: "Trẫm sợ nàng ấy tỉnh dậy không thấy trẫm sẽ sốt ruột."
Trắc phúc tấn nghe xong trực tiếp thở dài, thì ra Hoàng đế này là một người si tình, thật hiếm có. Lúc này thành kiến của bà với hắn hoàn toàn tiêu biến, Trắc phúc tấn nói: "Nương nương biết tấm lòng của Vạn tuế gia, ngài đối tốt với nàng ấy như vậy là may mắn tu từ kiếp trước của nàng ấy."
Là may mắn sao? Hoàng đế cười khổ: "Thật ra trẫm cảm thấy là trẫm liên lụy tới nàng ấy. Nếu không phải trẫm, hẳn là nàng ấy sẽ gả cho Hải Ngân Đài, trải qua những ngày tháng bình yên."
Trắc phúc tấn không ngờ một vị chủ nhân thiên hạ lại có thể không chút kiêng dè nhắc tới việc định thân trước kia của Hoàng hậu, thậm chí thoải mái thừa nhận điểm chưa tốt của bản thân. Chẳng qua cũng không cần thiết so sánh với Hải Ngân Đài, Trắc phúc tấn cuộn khăn, vừa lau mồ hôi cho Anh Minh vừa nói: "Vạn tuế gia không biết ư, trên đời này chẳng bao giờ có chuyện gì hoàn toàn theo ý mình, có khi rất gian nan, có khi hơi thiếu sót.
Bên trong những phủ đệ nhà cao cửa rộng đó có nhiều chỗ ngặt nghèo, bảy cô tám dì lại thêm bạn bè thân thích, chu toàn đối nhân xử thế, bên nào không phải vất vả? Nương nương của chúng ta sinh ra là người thờ ơ không để bụng, muốn nàng ấy giao thiệp chu toàn mọi phía, thật sự làm khó nàng ấy. Trong cung cũng có chỗ tốt, ít nhất bớt được chuyện giả lả giao thiệp phiền toái. Nếu hỏi ý nàng ấy, đến tám phần là nàng ấy sẵn lòng vào cung."
Hoàng đế nghe mẫu thân nàng nói, câu cuối nghe hết sức rõ ràng. Nàng sẵn lòng vào cung, vậy chứng tỏ nàng không hối hận vì gả cho hắn! Hắn nhìn sang người trên giường, rõ ràng nàng ngay trước mặt mà lại như cách xa cả vũ trụ hồng hoang [1]. Hắn gục đầu hỏi: "Nàng nhắc tới trẫm với ngài sao?"
[1] vũ trụ hồng hoang (): Khi mới khai thiên lập địa, thế giới ra đời vẫn còn ở trạng thái hỗn độn, tối tăm mù mịt.
Trắc phúc tấn nói: "Tất nhiên có nhắc tới, nhưng nghĩ lại cũng chỉ nhắc hai lần thôi. Trong miệng nàng ấy, ngài không có điểm trừ nào, nói Ngự Thiện phòng của ngài hợp ý nàng ấy, ngài đối xử thật lòng với nàng ấy."
Hoàng đế không khỏi cười khổ, làm khó nàng còn có thể nói hắn thật lòng, thật không dễ dàng. Hắn cho rằng nàng sẽ oán giận với người nhà là hắn xảo quyệt kỳ quái, không hiểu phong tình chứ.
"Trước kia trẫm đối xử với nàng ấy không tốt." Hắn ân hận nói: "Khi nàng mới tiến cung, không ít lần bị trẫm quát mắng, cũng không ít lần bị trẫm bắt nạt, trẫm còn phạt nàng ấy đội nghiên mực... Hiện tại nghĩ đến, có phải khi đó để lại di chứng hay nơi nào bị thương gân cốt nên mới thành ra như vậy."
Hắn nói, giọng run nhè nhẹ, Trắc phúc tấn nghe ra hương vị chua xót. Bà chỉ có thể tìm mọi cách khuyên hắn: "Lúc nương nương còn rất nhỏ, trong nhà xem bát tự cho nàng ấy. Lúc ấy tiên sinh xem tướng hơn 90 tuổi, đạo hạnh thâm sâu, một mạch kết luận nàng ấy nhiều phúc, tuổi thọ cũng cao. Cho nên xin Vạn tuế gia yên tâm, nương nương nhất định có thể vượt qua cửa ải này."
"Thầy xem tướng..." Dường như hắn nhớ tới điều gì, lẩm bẩm ba chữ này, bỗng nhiên phấn chấn lên, đứng dậy dặn dò Đức Lộc: "Mau đi mời Tát Mãn thái thái vào đây trừ tà cầu phúc cho Hoàng hậu."
Đức Lộc ngẩn ngơ, không phải vì nửa đêm rồi Vạn tuế gia còn muốn mời Tát Mãn thái thái, chỉ thấy lạ vì trước kia vị chủ tử này vốn không tin quỷ thần, từ trước đến nay luôn gọi bọn họ là Khiêu đại thần [2] ( ), vẻ khinh thường bộc lộ ra lời nói. Hiện giờ thật sự là hết cách mới có thể chó cùng rứt giậu. Đức Lộc đáp vâng, lập tức ra bên ngoài truyền lệnh.
[2] Khiêu đại thần là do dân tộc người Mãn, tôn giáo Tát Mãn phát triển ra, một loại nghi thức mời tiên lên đồng chữa trị Quỷ Hồn, yêu ma ám vào người làm loạn.
Hoàng đế càng nghĩ càng cảm thấy người tới bên bờ tuyệt vọng khó tránh khỏi sẽ nảy ra chút ý niệm liên quan tới quỷ thần. Hắn nhìn xung quanh bốn phía, nóc nhà tối tăm, cung điện nguy nga... Ban đầu Khôn Ninh cung là nơi Tát Mãn tế thần, sau khi Đế Hậu đại hôn cũng ở đây ba ngày. Trước đây mơ hồ truyền ra lời đồn Khôn Ninh cung có điềm xấu, hắn vẫn luôn không tin, hỏi Thái hoàng Thái hậu, Thái hoàng Thái hậu cũng nói đó là lời vô căn cứ.
Tiền triều từng có Hoàng hậu chết ở Khôn Ninh cung, nhưng đông tây lục cung có cung điện nào là không có người chết? Huống hồ chuyện này đã qua mấy trăm năm, không đủ để khiến người tin phục, vì thế hắn đã lệnh cho Nội Vụ phủ tu sửa lại trong ngoài Khôn Ninh cung để Anh Minh vào ở, cũng tiện ở gần hắn chút.
Nhưng hôm nay xem ra có lẽ quyết định này là sai lầm, có những thứ vô hình đã lặng lẽ sinh sôi, chiếm lấy Hoàng hậu của hắn. Tới bước đường cùng, tạm thời để Tát Mãn thái thái tới làm phép thử xem, chỉ cần thân thể Hoàng hậu cho phép di động, hắn lập tức chuyển nàng vào Thể Thuận đường.
Tát Mãn thái thái được gọi, rất nhanh đã vào Thương Chấn môn. Thái giám Tế Thần phòng cầm đèn dẫn đường, bước nhanh trên đường lát gạch, vừa đi vừa nói: "Thái thái đến!"
Người Kỳ rất kính trọng Tát Mãn, nơi Tát Mãn thái thái đi qua, tất cả cung nhân cúi người hành lễ. Người đã tới dưới mái hiên, Đức Lộc tiến vào bẩm báo, nói thái thái đang chờ ở bên ngoài: "Đàn tế thần, hương khói đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ chủ tử lên tiếng làm phép."
Hoàng đế gật đầu, Đức Lộc lĩnh chỉ lui ra ngoài, không lâu sau chính điện truyền đến tiếng tụng kinh "rì rà rì rầm" làm người váng lỗ tai, lại thêm tiếng trống, tiếng chuông, tiếng mõ vang lên, ồn ào rối loạn. Hoàng đế nhấc góc rèm lên nhìn, dưới ánh nến huy hoàng, Tát Mãn thái thái mặc quần áo xanh đỏ, tay trái cầm trống, tay phải cầm dùi, trên eo buộc chuỗi lục lạc, vừa múa vừa hát tạo thành vũ điệu kỳ quái, cảnh tượng kia quả thật khiến người sợ hãi.
Hắn buông mành xuống đi xem tình trạng của Anh Minh, dường như nàng không còn bất ổn như lúc trước, màu đỏ ửng trên mặt cũng phai nhạt một chút, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại, hai mắt nhắm nghiền, căn bản không để ý đến ai.
Hoàng đế thở dài, có lẽ áp lực trong cung khiến nàng chán ghét, nàng mới mượn cớ ngất xỉu không muốn tỉnh lại. Nhưng trước đây nàng rất thích xem náo nhiệt, bên ngoài hiếm khi có Tát Mãn làm phép, nàng không muốn dậy xem sao?
Nghi thức này kéo dài khoảng nửa canh giờ, đáng tiếc đến lúc Tát Mãn thái thái kết thúc, Hoàng hậu vẫn y như cũ. Trắc phúc tấn nói: "Vạn tuế gia đã dốc hết lòng hết sức, còn lại chờ vào thái y đi. Lòng nương nương sáng như gương, cũng biết trong bụng đang mang tiểu a ca, tự nàng sẽ cố gắng vượt qua."
Hoàng đế không yên lòng, vẫn quanh quẩn bên giường, cuối cùng bị bọn Đức Lộc cứng rắn khuyên nhủ mãi mới chịu rời đến Tây noãn các.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!