Đường Tiểu Bạch còn đang choáng váng vì nhân thân ẩn giấu của mình, trán lại bất ngờ bị điểm thêm một cái.
"Tỷ định đến xem muội có ngủ trưa không, ai ngờ muội đến cơm trưa cũng chưa ăn! Còn bị người ta bắt nạt mà chẳng có chút phản kháng nào! Muội… muội đúng là làm tỷ rạng rỡ lắm!" Đường Kiều Kiều càng nói càng giận.
Đường Tiểu Bạch ôm trán, không dám cãi lời.
Đường Kiều Kiều trừng mắt liếc nàng, quay đầu sai bảo: " Báo trù phòng dọn bữa cho nhị tiểu thư, trong một khắc phải mang tới đây!" Rồi lại quay sang mắng nàng, "Đã giờ nào rồi mà còn chẳng biết đói?"
Đường Tiểu Bạch cười ngốc hai tiếng, lại nhớ tới phần "suất ăn dinh dưỡng cho trẻ em" nàng chuẩn bị cho Tần Thiên. Không biết đứa nhỏ đó có thích không.......
Góc sân phía tây, cánh cửa sơn xanh khép hờ.
Không biết từ đâu xuất hiện một người áo xám, động tác thuần thục mở hộp cơm, trong chớp mắt, các món ăn đầy màu sắc đã bày kín bàn.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Một cây kim bạc được rút ra từ khúc cá hấp, sáng loáng không chút dấu vết. Thiếu niên nhìn chăm chú, ánh mắt trong veo và thâm trầm lóe lên, nói:
"Đưa cho Phong lão kiểm tra kỹ."
Vừa dứt lời, chỉ trong nháy mắt, mặt bàn đã trống không, người áo xám cũng biến mất.
"Thương thế của Thế tử thế nào?" Thiếu niên lại hỏi.
"Chắc không có gì nghiêm trọng, chỉ là dạo này bên ngoài phong thanh gắt gao, cả cấm vệ, mật vệ trong cung cũng đã ra tay, Thế tử chỉ có thể tạm lánh một thời gian, nhưng chỗ ẩn thân rất kín đáo, ngay cả mật vệ cũng không lần ra được, xin Thiếu chủ yên tâm."
Thiếu niên khẽ nhíu đôi mày thanh tú: "Có thể sẽ có người từ trong cung tới dò xét, ta phải quay về hai ngày, chỗ này các ngươi đối phó cẩn thận."
"Nếu nha môn lại đến—"
"Không đến nữa." Thiếu niên đáp. Tính khí Đường đại tiểu thư , cả kinh thành ai mà không biết.
Hôm nay tên tiểu bộ khoái họ Yên kia tự ý đến chất vấn Đường nhị tiểu thư, đã động vào nghịch lân của đại tiểu thư Yến Quốc Công Phủ. Kể cả sau đó do phủ Doãn Kinh Triệu phái người đến, nàng ta cũng không đời nào để yên.
Trừ phi kinh động đến trong cung, bằng không sẽ chẳng ai dám tiếp tục để mắt đến hắn. Chỉ là, khó đối phó nhất không phải người ngoài phủ—
"Phải cẩn thận Đường nhị tiểu thư." Thiếu niên hạ giọng dặn.
Cô nhóc đó đối với hắn thật sự quá nhiệt tình, vì che giấu cho hắn mà nói dối không chớp mắt. Nếu hắn rời khỏi Yến Quốc Công phủ vài ngày, người khác thì còn dễ xử lý, chỉ sợ cô nhóc đó lại hớn hở đến tìm hắn ngay từ sáng hôm sau.......
Người xưa có câu, kẻ thông minh trăm tính, ắt có một sai. Thiếu niên xưa nay mưu tính chu toàn, nhưng lần này lại đoán sai Đường nhị tiểu thư.
Đường nhị tiểu thư căn bản không đợi đến sáng hôm sau, mà vừa tỉnh giấc trưa đã hớn hở đi tìm tiểu tổ tông mới đào được của mình rồi.
Trước khi ngủ trưa, Đường Tiểu Bạch đã suy nghĩ kỹ, thấy khí chất của Tần Thiên quá mức nổi bật, rất dễ bị phát hiện, nhất định phải nghĩ cách che giấu.
Cách đó, nàng vừa tỉnh dậy là nghĩ ra được, vì thế nôn nóng muốn đi tìm Tần Thiên để cho hắn một bất ngờ to đùng!
Ngay khoảnh khắc Đường nhị tiểu thư hớn hở ra khỏi phòng, rẽ phải, một loạt ánh mắt âm thầm chuyển động, tin tức lập tức truyền đi khắp đình đài, cây cối trong vườn như gió lướt qua không dấu vết.
Khi Đường Tiểu Bạch đến trước cửa viện tây, vừa định bước chân vào, thì sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc—
"Đường Tiểu Bạch!"
Gọi cả họ tên, giọng vừa hờn vừa giận. Đường Tiểu Bạch bất ngờ quay lại, gọi: "A tỷ?", rồi hỏi, "Tỷ sao lại ở đây?"
Đường Kiều Kiều bước nhanh tới trước mặt nàng, cau mày đánh giá nàng một lượt, rồi đem câu hỏi đó trả lại: "Muội đến đây làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!