Chương 6: Không ngờ nàng lại có nhiều "thanh mai trúc mã" như vậy

Yên Hợp dám chắc, tên nô bộc tên Đinh Thập Thất này tuyệt đối không đơn giản.

Không thấy sao, chỉ hai chữ "tư thẩm" vừa ra khỏi miệng, đại tiểu thư  Yến Quốc Công lập tức nổi giận đùng đùng: "Đuổi hết ra ngoài cho ta!" Không để ai nói thêm lấy một lời.

Chỉ từ ấy thôi cũng thấy, lựa chọn ngôn từ thật quá chuẩn xác! Hắn cố quay đầu lại, muốn nhìn kỹ thêm tên thiếu niên kỳ lạ kia, thì vừa khéo nghe thấy đại tiểu thư  Đường Kiều Kiều không vui hỏi nhị tiểu thư: "Giờ nào rồi mà còn chưa ăn trưa?"

"Đang định về ăn, thì bị tên bổ khoái kia chặn lại…" Giọng cô bé đầy ấm ức.

"Người của huyện nha Vạn Niên, tất cả đều cút ra ngoài cho ta! Sau này đừng hòng bước chân vào phủ Yến Quốc Công nửa bước!"

Yêu Hợp: …

Lũ trẻ bây giờ… biết nói thật đấy!

Đại tiểu thư đã nói "đuổi ra ngoài", thì đúng là đuổi thẳng từ cổng lớn ra thật.

Yên Hợp thân thủ  tạm ổn nên đứng vững, chứ Tiết Thiếu Cần – một thư sinh yếu đuối –  thì suýt nữa ngã nhào, may mà Yên Hợp nhanh tay đỡ kịp một cú.

Tiết Thiếu Cần theo phản xạ cảm ơn một tiếng, vừa quay đầu thấy là Yên Hợp liền lập tức lườm một cái: "Xem ngươi gây ra chuyện tốt gì đấy!"

Yên Hợp cười gượng vài tiếng, vỗ vỗ nếp nhăn trên áo hắn, cảm khái nói: "Ta thật không ngờ nhị tiểu thư Đường gia lại cảnh giác đến thế."

Tiết Thiếu Cần chỉnh lại y phục, nghiêm mặt mắng: "Đây là chuyện cảnh giác hay không sao? Quân tử không làm chuyện mờ ám. Ngươi đối xử như thế với một tiểu cô nương, lương tâm ngươi không cắn rứt à?"

Yên Hợp ha ha cười: "Ta đâu phải quân tử." Bị Tiết Thiếu Cần lườm thêm cái nữa, đành giơ tay nhận lỗi: "Được rồi, được rồi, là lỗi ta! Tất cả là lỗi của ta!"

Tiết Thiếu Cần lúc này mới chịu ngừng mắng.

Yên Hợp vừa đỡ hắn rời đi, vừa hạ giọng hỏi: "Ngươi không thấy nhị tiểu thư đối xử với tên Đinh Thập Thất kia quá tốt à? Còn đích thân mang cơm cho hắn nữa."

"Thế thì sao?" Tiết Thiếu Cần lại lườm hắn thêm cái nữa. "Nhị tiểu thư không mang cơm cho ngươi chắc?"

"Ta đâu có ý đó—"

"Ngươi đúng là bụng dạ tiểu nhân!" Tiết Thiếu Cần ngắt lời, mặt lạnh tanh. "Tên Đinh Thập Thất tuy chỉ là hạ nhân, nhưng trung dũng, lại còn cứu nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư là người tốt bụng hiểu chuyện, biết ơn báo đáp thì có gì sai?"

Yên Hợp cười khẩy: "Ngươi chỉ thấy cô bé ấy tốt bụng hiểu chuyện? Vừa nãy cáo trạng ra tay đâu có nhẹ? Gần như là chỉ mặt nói chúng ta cố tình dò xét phủ Yến Quốc Công đấy chứ!"

"Ngươi nghĩ ai cũng quanh co như ngươi chắc?" Tiết Thiếu Cần chẳng thèm để tâm. "Cô bé cáo trạng chẳng phải vì ngươi bắt nạt người ta trước sao? Nếu ngươi không có ý xấu, nhị tiểu thư liệu có cáo ngươi?" Một cô bé vừa xinh xắn vừa lễ phép như vậy sao lại có lỗi được? Tất cả là tại cái tên Yên Hợp này!

Yên Hợp không phản bác nữa, chỉ cười khan hai tiếng rồi chuyển chủ đề: "Giờ phải làm sao đây? Phủ Yến Quốc Công không cho chúng ta vào, giao cho người khác e là chẳng tra ra được gì, chỉ cần nghe ba chữ "Yến Quốc Công" là đã sợ đến ngây người rồi."

Tiết Thiếu Cần khó hiểu nhìn hắn: "Trong phủ Yến Quốc Công đã lấy được chứng cứ rồi, ngươi cứ nhìn chằm chằm vào tên Đinh Thập Thất kia làm gì?"

"Ta chỉ cảm thấy hắn hơi lạ." Yên Hợp nói.

"Lạ chỗ nào?"

Yên Hợp trầm ngâm giây lát, rồi hạ giọng nói: "Ngươi không thấy… hắn không giống một tên nô bộc à?"

"Có lẽ họ cũng cảm thấy Đinh Thập Thất không giống một nô bộc bình thường."

Ngoài Minh Nguyệt Lâu, Đường Kiều Kiều cũng đang nói điều tương tự. Cuối xuân tháng Tư, từng cánh hoa hạnh rơi lả tả trên bậc thềm.

Những cánh hoa mềm mại, phấn hồng rơi nhẹ lên tóc cô bé, nhưng bị nàng quay đầu một cái, hất hết xuống đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!