Chương 50: Ai đã phóng ám khí

Một khối mềm mềm, như bông gòn, lại mang theo hương ngọt lịm pha trộn giữa sữa bò và trái cây, khiến lòng hắn cũng mềm theo.

Nếu hắn có một muội muội, có lẽ sẽ giống như Đường nhị tiểu thư vậy—mềm mại, ngọt ngào.

Kỳ thực, chỉ cần hắn giành lại được những gì vốn thuộc về mình, cũng có thể nhận nàng làm muội muội, ban cho tước hiệu Quận chúa, thậm chí là Công chúa——

Nghĩ đến đây, Lý Mặc bỗng thấy mục tiêu mấy năm nay mình gắng sức theo đuổi không còn quá lạnh lẽo, khô khốc nữa.

Nếu hắn là Thái tử thực sự, có hắn làm chỗ dựa, Yên Hợp nào dám  lừa gạt nàng?

Triệu Cảnh nào dám ức hiếp, đe doạ nàng? Ngay cả  Cố Thị cũng không thể hét thẳng vào mặt nàng như vậy.

Nghĩ tới ánh mắt u sầu của nàng khi bước ra từ lầu Chu Nhan, Lý Mặc không kìm được khẽ siết nhẹ lấy thân hình nhỏ nhắn ấy, thấp giọng an ủi:

"Phu nhân có lẽ chỉ vô tình buột miệng thôi, đừng buồn…"

Tiếng cười của Đường Tiểu Bạch chợt ngưng lại, nàng đứng thẳng người, lau đi giọt lệ nơi khoé mắt vì cười, ngẩng đầu mỉm cười với hắn:

"Ta không buồn đâu. Mẫu thân chỉ là xót ruột vì tỷ tỷ, trong lòng lo lắng nên mới hơi nặng lời, không phải cố ý mắng ta đâu, ta hiểu mà!"

Hơn nữa, nàng vốn dĩ đâu phải thật sự là Đường nhị tiểu thư của phủ Yến Quốc Công.

Nàng chỉ là một người, một đoạn ký ức bị cưỡng ép nhét vào đầu người nhà họ Đường, đến cả một cái tên thật sự cũng không có, tất nhiên là mỏng manh, hư ảo.

So sánh thật kỹ thì, tình cảm giữa nàng và Đường gia, cũng như với Cố gia không bằng Đường Kiều Kiều.

Nhưng mà—Lý lẽ thì nàng hiểu hết cả đấy! Có điều bị mắng ngay lúc đó vẫn có chút… ừm…

Đường Tiểu Bạch cố cong môi cười gượng, không ngờ thiếu niên tuấn tú trước mặt lại bất ngờ giơ tay, nhẹ nhàng vỗ lên đầu nàng một cái. So với lần trước thì động tác nay đã tự nhiên hơn nhiều, trong mắt còn thoáng hiện nét thương xót dễ thấy.

"... A Tiêu——" nàng không kìm được khẽ gọi hắn một tiếng.

Thấy hắn thoáng hiện vẻ nghi hoặc, nàng bỗng mỉm cười, lần nữa ôm lấy cánh tay hắn: "A Tiêu, có ngươi ở bên thật tốt…"

Nàng cứ tưởng mình đang che chở cho hắn, nhưng kỳ thực, hắn cũng đang ở bên bầu bạn với nàng.

Ban đầu là vì điều gì, giờ dường như đã không còn quan trọng nữa.

Lý Mặc thấy nàng mềm mại dựa sát như thế, lại nghe giọng nàng thấm đẫm cảm khái, càng cảm thấy nàng đã phải chịu ấm ức, liền để mặc cho nàng tựa một lát, mới nhẹ giọng hỏi:

"Hôm nay có sợ không?"

Nàng lắc đầu trước, rồi lại gật đầu:

"Cũng có hơi sợ… nhưng không sao, may mà Tô Tuấn Khanh kịp thời đến cứu."

Lý Mặc nghe ra sự cảm kích trong lời nàng, khẽ cau mày:

"Hắn chưa tới, chẳng phải ngươi đã thoát khỏi tay Triệu Cảnh rồi sao?"

"Là thị vệ của Tô Tuấn Khanh phóng ám khí khiến Triệu Cảnh bị thương, ta và tỷ tỷ mới nhân cơ hội đó trốn thoát." Đường Tiểu Bạch nhớ lại hắn không rõ tình huống lúc đó, liền giải thích thêm một chút.

Lý Mặc nghe xong, ánh mắt trầm xuống:

"Là thị vệ của Tô Thuấn Khanh phóng ám khí? Làm sao người biết?"

Rõ ràng là hắn sai Mạc Kỳ lén vòng ra phía bên hông, tìm cơ hội ra tay phóng ám khí, sao lại thành công lao của Tô Thuấn Khanh và Lý Hành Viễn rồi?

Đường Tiểu Bạch thấy hắn không tin, bèn kể tỉ mỉ tình huống lúc đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!