Ánh mắt của Đường Tiểu Bạch lóe lên, nàng bày ra vẻ ngây thơ: "Có chứ! Chính vì hắn mải nói chuyện với ta nên mới để Đinh Thập Thất đánh lén thành công đó!"
Yên Hợp nhếch môi cười đầy ẩn ý, nói: "Vậy tên thích khách đó cũng lắm lời ghê, tinh thần vẫn còn tốt chứ?"
Đường Tiểu Bạch tim thót một cái, vội lắc đầu: "Cũng không nói nhiều lắm, chỉ hù ta vài câu thôi. Trông hắn rất tệ, cứ chảy m.á. u mãi, nói năng còn lắp bắp, lúc Đinh Thập Thất còn chưa ra tay thì hắn đã đứng không vững rồi."
Yên Hợp lại cười, nói tiếp: "Bị thương nặng thế, mà không tìm chỗ dựa vào cho đỡ à?"
Dựa vào rồi thì còn để lộ lưng cho người ta đánh à?
Đường Tiểu Bạch im lặng một lát, rồi đáp: "Ban đầu hắn cũng tựa vào tường, nhưng vì ta muốn bỏ chạy nên hắn mới nhào tới bắt ta."
Nói đến đây, Yên Hợp đã bước đến cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt nàng, cười như hồ ly:
"Nhị tiểu thư lợi hại thật đấy... Dám bỏ chạy ngay trước mặt thích khách à?"
Đường Tiểu Bạch lập tức ngậm miệng. Ván này, ta thua rồi!
Chỉ trách nàng với Tiểu Tần quá xuất sắc, khiến chuyện này càng nhìn càng đáng nghi, cứ như hai người họ đã cấu kết với thích khách vậy.
Nàng thì thôi không nói, chứ Tiểu Tần mà có bản lĩnh đó thì đâu đến mức phải làm sủng nam của công chúa?
"Nhị tiểu thư?" Yên Hợp nhướng mày. Sao cô nhóc này đột nhiên im bặt vậy?
"Ta không nói nữa!" Cô bé bỗng nghiêm mặt lại, hai má trắng nõn mềm mại phồng lên, trông hệt như chú ếch con bên ao xuân.
Yên Hợp chớp mắt, ngón tay ngứa ngáy, muốn nhào đến véo má nàng một cái.
Đường Tiểu Bạch trợn mắt nhìn hắn một cái, rồi nói:
"Ta biết gì thì đều đã kể với A tỷ rồi. Giờ người lớn nhà ta không có ở đây, ngươi đừng hòng dụ ta nói linh tinh chỉ vì ta nhỏ tuổi!"
Yên Hợp sững người. Bỗng dưng thấy cô nhóc này không còn dễ thương nữa rồi. Ngay khi hắn còn đang sững sờ, nàng lại ném ra một quả bom:
"Gọi Đại tiểu thư đến đây! Yên soái muốn thẩm vấn ta!"
"Ê! Không phải! Đừng gọi—" Yên Hợp lập tức biến sắc. Hắn nào dám thẩm vấn Nhị tiểu thư phủ Yến Quốc công? Ngay cả Tiết Huyện úy cũng chẳng dám!
Cô nhóc này biết cách chụp mũ người khác quá rồi!
Đám hạ nhân phủ Yến Quốc công làm sao nghe lời người ngoài cản trở? Dưới sự thúc giục của Đường Tiểu Bạch, họ vội vã chạy đi mời người.
Yên Hợp buồn bực vỗ trán, cúi người dịu giọng giải thích với nàng: "Nhị tiểu thư, ta không có ý thẩm vấn, ta chỉ là—"
"Chỉ là cái gì?" Một giọng nói sắc lẹm vang lên từ bên cạnh. Là nha hoàn thân cận của Đường Tiểu Bạch—Đào Tử, nghe thấy động tĩnh liền lao ra chắn trước mặt nàng, khí thế hừng hực:
"Một tên tiểu soái nho nhỏ mà dám vô lễ với Nhị tiểu thư nhà chúng ta, ai cho ngươi lá gan đó!"
"A Hợp?" Tiết Huyện úy cũng chạy tới, vẻ mặt ngơ ngác. "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Rồi quay sang Đường Tiểu Bạch, ôm quyền cúi đầu xin lỗi:
"Có phải hạ quan không quản được thuộc hạ, khiến hắn thất lễ với Nhị tiểu thư? Về phủ nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị!"
Đào Tử lạnh lùng cười: "Ai mà biết là thuộc hạ thất lễ, hay chính quan trên thất lễ?"
Câu đó nói đúng quá! Đường Tiểu Bạch thấy nha hoàn nhà mình chiến lực hùng hậu thì lặng lẽ lùi nửa bước, ngoan ngoãn đóng vai một cô bé bị bắt nạt.
Tiết Huyện úy bị Đào Tử chặn đến biến sắc, không biết nên phản ứng thế nào, liếc mắt dò hỏi Yên Hợp. Yên Hợp lúng túng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!