Khi thiếu niên được đưa tới trước mặt, Đường Tiểu Bạch vẫn còn đang cân nhắc nên mở lời ra sao.
"Nhị tiểu thư." Thiếu niên khẽ khàng hành lễ, rồi ngẩng mắt nhìn nàng, ánh mắt dường như cũng có chút do dự.
"Sao vậy?" Đường Tiểu Bạch tạm gác lại sự rối rắm trong lòng, trước tiên quan tâm đến đứa nhỏ trước mắt.
Nhưng đứa nhỏ chỉ khẽ lắc đầu, hỏi ngược lại nàng: "Nhị tiểu thư có gì sai bảo?"
"À…" Đầu óc Đường Tiểu Bạch rối một lúc, sau đó mới nhớ tới vật đang nắm trong tay, vội đưa ra trước mặt hắn, "Cái này, tặng cho ngươi!"
Nàng đã suy nghĩ thật lâu, quyết định rằng trước khi nói ra chuyện chính , chuyện chắc chắn sẽ chọc giận tiểu tổ tông — thì nên đưa trước chút quà đút lót, dỗ dành trước một phen.
Lý Mặc chăm chú nhìn, thấy trong tay nàng là một sợi trường mệnh lũy được tết bằng năm màu chỉ ngũ sắc. Trường mệnh lũy, cầu cho trường thọ.
Mỗi dịp Đoan Ngọ hàng năm, thái hậu đều tự tay kết sợi chỉ năm màu ấy, rồi cho người đưa đến hắn.
Hắn cũng đeo, nhưng vốn không tin vào mấy thứ đó. Năm nào cũng đeo, nhưng sức khoẻ mỗi năm lại một kém hơn.
"Ta giúp ngươi đeo nhé?" Cô nương nhỏ chớp chớp đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt trắng hồng với má lúm như chấm bằng mật ngọt.
Lý Mặc bỗng chốc thấy hoang mang. Hắn đã không biết bao nhiêu lần tự hỏi, vì sao cô nương này lại đối tốt với hắn đến vậy?
Chỉ vì hiểu nhầm rằng hắn từng cứu nàng? Hay là… nàng thật sự biết điều gì đó?
Thấy hắn mãi chưa đáp lời, Đường Tiểu Bạch đoán tâm tư tiểu tổ tông, liền giải thích: "Tuy ai cũng có trường mệnh lũy, nhưng sợi này là ta tự tay tết, chỉ tặng riêng cho A Tiêu thôi!"
Ánh mắt thiếu niên khẽ lay động, cuối cùng cũng vươn tay về phía nàng. Đường Tiểu Bạch mím môi cười, cúi đầu cẩn thận buộc sợi chỉ ngũ sắc lên cổ tay hắn.
Da hắn trắng mịn, cổ tay tinh xảo thon gầy, đeo trường mệnh lũy lên vô cùng đẹp mắt.
Đường Tiểu Bạch ngắm nghía một lát, rồi lặng lẽ ôn lại lời thoại đã chuẩn bị trong lòng, đoạn ho nhẹ một tiếng :
"A Tiêu, có chuyện này…" Vừa đối diện với ánh mắt thiếu niên ngẩng lên, Đường Tiểu Bạch thấy chột dạ. Bỏ rơi đứa nhỏ như thế đúng là hơi tàn nhẫn, mà đây đâu phải lần đầu nàng làm vậy chứ.
Nhưng không bỏ thì biết làm sao? Bình Dương Công chúa — kẻ mê trai cũng đi cơ mà!
Đường Tiểu Bạch hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại rồi nói: "Hôm Đoan Ngọ đó, ta e là… ờ… không thể dẫn ngươi ra ngoài… được…"
Chưa nói hết câu, đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo tuấn tú của tiểu tổ tông nhà nàng từ từ tối sầm xuống.
"Nghe nói điện hạ Thái tử cũng sẽ đến chùa Hiến Phúc, đến lúc đó nơi đó chắc chắn sẽ giới nghiêm, ta cũng không thể dẫn nhiều người vào, trời lại nóng, để ngươi đợi bên ngoài chẳng phải quá khổ sao!" Đường Tiểu Bạch cắn răng tiếp tục nói.
"Vậy nhị tiểu thư định dẫn ai theo?" Lý Mặc lạnh giọng hỏi.
Hai ngày nay hắn đã nghĩ ra không ít lý do để "A Tiêu" không thể tới chùa Hiến Phúc, nhưng cảm thấy đều không ổn, thậm chí còn suy xét xem "Thái tử" có thể không đến hay không.
Nhưng vạn lần không ngờ, giống như lần trước, Đường nhị tiểu thư lại không định dẫn hắn đi.
Đường Tiểu Bạch liếc nhìn sắc mặt hắn, lập tức hiểu ra hắn tức vì điều gì, vội vàng giải thích: "Ta chỉ dẫn theo Đào Tử, ngoài ra không mang ai cả!"
Sắc mặt tiểu tổ tông dịu đi hẳn. Đường Tiểu Bạch cười hì hì, nói: "Ngươi và A Nguyên cũng không cần bó mình trong phủ, Đoan Ngọ ta cho hai người nghỉ, tự mình ra ngoài chơi nhé?"
Thiếu niên lắc đầu: "Nô tài không thích náo nhiệt —" Dừng một chút, lại sửa lời, "Trừ khi nhị tiểu thư có lệnh."
Đường Tiểu Bạch bật cười: "Đừng "nô" với chẳng "tài" nữa, bình thường có thấy ngươi hay nói thế đâu!"
Bọn hạ nhân ở đây phần lớn đều xưng tên, hoặc xưng "ta" cũng rất thường, chỉ khi ban đầu còn xa cách hoặc lúc không vui, tiểu tổ tông mới dùng từ "nô tài".
Lý Mặc liếc nàng một cái, nói: "Nhị tiểu thư cứ yên tâm đi, ta nghỉ ngơi trong phủ là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!