Chương 32: Cầu phúc cho Thái tử

Hừ! Đường Tiểu Bạch cười lạnh.

Chỉ cần nhìn mấy nét chữ kia, đã biết tên nhóc này giấu tài không lộ. Thân phận nô lệ mà vẫn viết được chữ đẹp thế này, chẳng lẽ không phải đang dốc hết tâm sức để đọc sách học hành?

Đã có căn cơ như thế, mà còn ở nhóm vỡ lòng với nàng, đúng là quá uổng phí, nàng phải tìm cách cho Tiểu Tần nhảy lớp mới được!

"Ngày mai không viết bài tập ở chỗ ta nữa, các ngươi mang giấy bút về nhà tự luyện!" Đường Tiểu Bạch phất tay, sau khi ra lệnh xong thì liếc mắt nhìn A Tiêu cũng đang thu dọn bút mực, "A Tiêu ở lại, ta có chuyện muốn hỏi!"

Dưới ánh mắt vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ của ba người còn lại, A Tiêu ngoan ngoãn dừng động tác, yên lặng đứng đó, thần sắc nhu thuận.

Đường Tiểu Bạch chống cằm bằng một tay, ngẩng mặt quan sát sắc mặt hắn, khẽ cong môi, nửa cười nửa không hỏi: "Một chút cũng không hiểu à?"

Tuy rằng Trương tiên sinh hơi khùng khi vừa mở đầu đã giảng về Mạnh Tử, nhưng hắn  giảng thật sự rất hay, dẫn chứng phong phú, phân tích rõ ràng, ngay cả nàng còn hiểu được một chút, chẳng lẽ Tiểu Tần không hiểu gì sao?

Thiếu niên cúi mắt nhìn nàng một lúc, không trả lời, chỉ nhẹ cong khóe môi, lộ ra một nụ cười rất nhạt.

Khuôn mặ lộ vẻ đắc ý, lại pha chút tinh nghịch.

Đường Tiểu Bạch "phụt" cười, không nhịn được kéo tay hắn:

"Hay là để ta đi tìm cho ngươi một quyển Mạnh Tử, không có sách đọc đúng là bất tiện thật."

Lý Mặc khẽ động mấy ngón tay bị nàng nắm lấy. Tay tiểu thư nhỏ mềm mềm như bông, vừa vặn ôm lấy tay hắn, ôm đến nỗi lòng hắn cũng mềm nhũn ra, nhất thời không nỡ rút ra.

Nghe nàng hỏi, hắn cũng chẳng nghĩ kỹ, liền gật đầu. Gật đầu rồi, trong lòng chợt lướt qua một tia chua xót, liếc nhìn nàng, hỏi:

"A Nguyên cũng có sao?"

Đường Tiểu Bạch sững một chút, sau đó cười ngả nghiêng trên bàn. Lý Mặc theo bản năng đỡ lấy thân người nàng đang cười đến run rẩy, rồi lại nghĩ ra nguyên nhân nàng cười, mặt hắn đỏ lên, dùng sức rút tay lại khỏi tay nàng.

Tiểu cô nương như thể vừa bị cướp mất vật báu yêu quý, nhào tới ôm lại cánh tay hắn, ngẩng mặt lên, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm:

"Hắn không có! Chỉ có A Tiêu có thôi!"

Mặt Lý Mặc đỏ bừng, cứng rắn chống chế: "Ta chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi."

Tiểu cô nương ra vẻ hiểu ý gật đầu, lúm đồng tiền sâu thêm: "A Nguyên không cần cái đó, hắn xem không hiểu, ta cũng không hiểu, chỉ có A Tiêu là thông minh nhất!"

Lý Mặc khẽ ho một tiếng, nói: "Ta cũng… không hiểu lắm…"

Tiểu cô nương khẽ lắc tay hắn, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi còn muốn sách gì nữa không? Ta tìm cho ngươi!"

Một canh giờ sau, Đường Nhị tiểu thư  xuất hiện ở Thư các, khí thế hào hùng tuyên bố:

"A tỷ! Muội muốn ba quyển Nhĩ Nhã, Thuyết Văn, Mạnh Tử!"

Đường Kiều Kiều đặt quyển sách đang cầm xuống, nhướn mày hỏi:

"Ba ngày nay muội là đi học, hay là bay lên trời rồi đấy?"

Đường Tiểu Bạch vốn đã quen với mấy lời châm chọc của đại tiểu thư, trực tiếp trình bày yêu cầu:

"A tỷ chẳng phải đã nói rồi sao? Chỉ cần muội nói ra được, thì sẽ tìm giúp?"

"Ai nhớ nổi cái lần đó là lần nào?" Đường Kiều Kiều vừa đưa tay cầm lấy cuộn sách trước mặt, vừa nhàn nhạt hỏi.

"Dù sao cũng phải tìm cho muội!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!