Chương 246: (Vô Đề)

Tào Phần liếc nhìn Đường Tử Khiêm, lại liếc vào trong phòng — vừa khéo thấy tiểu cô nương đang cố rút một bàn tay nhỏ khỏi áo lông cừu, khẽ vỗ lên lưng thiếu niên như đang trấn an hắn.

Một màn thật đẹp đẽ, khiến người ta khó mà dời mắt. Tào Phần lập tức kéo cao giọng: "Đường tướng quân!"

Đường Tử Khiêm quay đầu lại,  khẽ gật: "Tào huynh."

"Đường tướng quân tới tìm nhị tiểu thư sao?" Tào Phần rõ ràng đã biết, song vẫn cố hỏi, ánh mắt còn liếc thêm một cái vào trong phòng. Đường Tử Khiêm là ai chứ? Lẽ nào còn không hiểu nổi ánh nhìn đó? Sắc mặt lập tức trầm xuống, sải bước hướng về nơi muội muội ở.

Tới cửa thì vừa hay cánh cửa mở ra. Tiểu muội muội khoác áo lông cừu trắng, đứng nơi ngưỡng cửa, dáng vẻ thanh thoát xinh xắn, đôi mắt đen tròn trong suốt như nước: "Huynh sao lại đến đây?"

Sau lưng nàng, Thái tử điện hạ nét mặt lạnh nhạt, trong ánh mắt dường như còn mang chút trách cứ — trách hắn tới không đúng lúc.

Trách hắn?

Sắc mặt Đường Tử Khiêm càng thêm u ám: "Các ngươi đang làm gì?"

Đường Tiểu Bạch chớp mắt: "Chúng ta đang chỉnh lý bản đồ mà!"

Chẳng phải mỗi tối đều thế sao?

Ban đầu huynh trưởng còn thường tới dò xét, hệt như phụ thân bắt quả tang con gái lén hẹn ước. Nhưng nàng cùng Tiểu Tổ Tông thật sự chỉ vẽ bản đồ thôi, nhiều nhất thì nói vài câu chuyện phiếm.

Ngoài ra còn có thể làm gì khác?

Dù vừa rồi có ôm một cái, cũng chỉ vì Tiểu Tổ Tông cảm động quá mà thôi — hoàn toàn trong sáng!

Ánh nhìn nghi ngờ của Đường Tử Khiêm lướt qua hai người, rồi đi thẳng vào phòng.

Trên án chỉ có bút tích của Thái tử, chẳng thấy bản đồ của muội muội đâu.

"Bản đồ đâu?" – hắn cau mày hỏi.

Lý Mặc cúi người nhặt tấm bản đồ vừa rơi dưới đất, đưa cho Đường Tiểu Bạch. Nàng liền giơ lên trước mặt huynh trưởng: "Ở đây này!"

"Vì sao lại rơi xuống đất?" – ánh mắt hắn như mũi tên, quét qua hai người. Đường Tiểu Bạch nghĩ lại một chút rồi đáp:

"Muội đưa cho A Tiêu xem, nhưng hắn không giữ vững."

Lý Mặc thản nhiên gật đầu: "Là ta sơ suất."

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.

Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

"Đúng, đúng rồi!" – Tào Phần chẳng biết từ khi nào đã ló đầu ở cửa, gật đầu lia lịa

– "A Tiêu không cẩn thận, ta cũng nhìn thấy!" (Thấy thì thấy hắn đang ôm cô nương chứ đâu cẩn thận gì cho cam.)

Haiz, nhìn mà lòng cũng ngứa ngáy, chỉ muốn cưới vợ cho rồi.

Đường Tử Khiêm vẫn không tin, ánh mắt lại quét về phía Đào Tử. Đào Tử cúi đầu, mặt đỏ bừng, hận không thể chui xuống đất.

Rõ ràng là có gian tình!

Nhưng giờ giữa bao người, hắn cũng không tiện nói gì thêm, chỉ đành trừng mắt nhìn Lý Mặc. Không ngờ Thái tử điện hạ lại thật dày mặt — bị hắn trừng, vậy mà còn thản nhiên đối diện, ánh mắt lạnh lùng, tư thế lại càng chính khí lẫm liệt khiến Đường Tử Khiêm thoáng ngẩn ra.

Lẽ nào… hắn thật sự nghĩ nhiều rồi sao?

"Ca ca?" – Đường Tiểu Bạch chịu không nổi bầu không khí như sắp tra án, bèn khẽ hắng giọng, cố đổi đề tài – "Huynh đến tìm muội khuya thế này, có chuyện gì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!