Chương 22: (Vô Đề)

Ra khỏi ngõ Trường Hưng , trở về phủ  Bình Dương công chúa. Tiền viện xe ngựa dập dìu, khách khứa đều đã tới đông đủ.

Tiếng nói cười ríu rít vang lên đón chào, ai nấy hành lễ theo phép, nhưng khi thấy sắc mặt  Bình Dương công chúa, lập tức rơi vào cảnh nhìn nhau ngơ ngác, không ai dám hé miệng hỏi han điều chi.

May thay, yến tiệc bắt đầu ngay sau đó, tiếng ca múa nổi lên phần nào hóa giải được bầu không khí ngượng ngùng.

Người khác thì không còn lúng túng, nhưng Đường Tiểu Bạch vẫn thấy xấu hổ đôi chút. Không hiểu vì sao  Bình Dương công chúa lại yêu quý nàng đến thế, cứ nhất quyết ôm nàng trong lòng mà xem ca múa, khiến nàng chỉ biết liên tục nháy mắt cầu cứu với Đường Kiều Kiều.

Đường Kiều Kiều  liếc nàng một cái rồi làm ngơ. Ngược lại,  Bình Dương công chúa lại để ý đến ánh mắt kia, như thể cố tình thị uy, ôm tiểu cô nương trong lòng chặt hơn một chút, cười hì hì nói:

"A tỷ ngươi lúc nào cũng bắt nạt ngươi, hay Tiểu Bạch theo ta làm muội muội được không?"

Đường Tiểu Bạch đang tức giận vì tỷ tỷ không đoái hoài tới mình, liền gật đầu phụ họa: "Được thôi! Làm muội muội của ai chẳng là muội muội!"

Đường Kiều Kiều trừng mắt lườm nàng một cái, khiến  Bình Dương công chúa cười nghiêng ngả.

Thấy Công chúa  cười, mọi người bên dưới mới  thở phào, tiếng ca múa cũng trở nên rộn ràng hơn hẳn.

Đường Tiểu Bạch âm thầm thở dài, trong lòng cũng muốn khuyên công chúa đôi câu, nhưng lại lo không biết nên mở lời ra sao, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.

Ngược lại  Bình Dương công chúa sau khi đút cho nàng mấy món ngon, rốt cuộc cũng không nhịn được, lên tiếng hỏi: "Tiểu Bạch cảm thấy phò mã thế nào?"

Đường Tiểu Bạch chậm rãi nhai nuốt rồi dè dặt đáp: "Trông rất tuấn tú."

Bình Dương công chúa "phì" một tiếng bật cười:"Ngươi cũng biết ai đẹp ai xấu à?"

Đường Tiểu Bạch không phục: "Ta chín tuổi rồi, đâu phải chín tháng!"

Bình Dương công chúa bật cười khúc khích:"Vậy ngoài đẹp ra thì sao?"

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.

Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Đường Tiểu Bạch đảo mắt, vừa hay bắt gặp ánh nhìn cảnh cáo từ tỷ tỷ, bèn bĩu môi, nói: "Ánh mắt công chúa dĩ nhiên là cực kỳ tinh tường!"

Dứt lời, cúi đầu lục tìm món sữa đông ăn tiếp.

Tính tình công chúa Bình Dương như vậy, hôm nay lại có thể điềm nhiên tiếp nhận sự thất lễ của Triệu Cảnh, đủ thấy đây chẳng phải lần đầu bị đối xử lạnh nhạt.

Dường như, nàng đã sớm quen với sự vô tình ấy. Đường Kiều Kiều không nhúng tay vào, quả là lựa chọn sáng suốt.

Bình Dương công chúa nghe nàng nói vậy thì im lặng hồi lâu.

Chợt thở dài một tiếng, nàng tựa cằm lên vai Đường Tiểu Bạch, thấp giọng nói:

"Triệu Cảnh… ngươi có biết trước đây hắn từng là binh ngoại phủ không?"

"Binh ngoại phủ là gì ạ?" Đường Tiểu Bạch không hiểu.

"Quân đội chia làm ba loại: một loại đóng lâu dài trong kinh, gọi là nội phủ; một loại do các châu phủ tuyển mộ, gọi là ngoại phủ; còn một loại là quân đồn trú biên cương, như quân trong tay phụ thân ngươi – chính là quân biên phòng."

Đường Tiểu Bạch gật đầu, nàng rất thích cách  Bình Dương công chúa giải thích thẳng thắn rõ ràng như thế. Đâu giống Đường Kiều Kiều, cứ làm ra vẻ "cái này mà cũng không biết" mà lại chẳng chịu giải thích tử tế.

"Triệu Cảnh trước kia là binh ngoại phủ. Binh ngoại phủ phải luân phiên lên kinh canh gác. Mùa xuân năm kia, hắn được điều tới thủ vệ Xuân Minh môn…"

Chuyện tiếp theo thì chẳng có gì mới mẻ. Triệu Cảnh, binh ngoại phủ, nhập kinh canh giữ Xuân Minh môn, gặp một kẻ khả nghi muốn vào thành, liền yêu cầu đối phương xuất trình giấy tờ. Đối phương không chịu, còn quấy rối cửa thành. Triệu Cảnh tận trung giữ chức, lập tức bắt giữ.

Đến khi cấp trên chạy tới, vừa nhìn thấy liền thất sắc, quỳ xuống kêu "Công chúa tha mạng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!