Năm Thái Hưng thứ mười ba, ngày mồng năm tháng mười. Lang tướng Tả Tiêu vệ, Vũ Văn Bác, tấn công trại phỉ Long Môn Sơn – đại bại.
…
Đầu đông, lá rụng tiêu điều. Khu rừng nhỏ phía tây học viện Hỗn Thiên, hầu hết cành cây đã trơ trụi, chỉ còn một cây phong đỏ vẫn rực rỡ.
Đường Tiểu Bạch một mình ngồi trên tảng đá lớn dưới gốc phong, trên gối đặt chồng giấy, tay cầm bút cúi đầu, vừa viết vẽ vừa lẩm bẩm:
"…Từ phía đông đến châu là một trăm mười dặm… "châu" tức là chỉ huyện Chính Bình nhỉ?… Sông Phần… Phục Long nguyên, ở phía tây nam hay đông nam ấy nhỉ?"
"Phía tây nam huyện mười tám dặm."
Đột nhiên nghe xong, Đường Tiểu Bạch ôm giấy bút bật dậy. Trong lúc luống cuống, cây bút rơi xuống đất, lăn lộc cộc vài vòng, rồi dừng lại ngay trước một đôi giày vải đen.
Chủ nhân đôi giày cúi người xuống, những ngón tay thon dài trắng nõn hơi cong lại, khẽ gảy lấy cây bút.
Thân hình cao ngất, dáng vẻ thanh nhã, khóe mày vương nét cười nhạt, dung mạo tựa như trăng chiếu hoa lê.
"Sao huynh lại ở đây?" Đường Tiểu Bạch ôm chặt xấp giấy, kinh ngạc hỏi.
"Được Lâm tiên sinh mời đến tụ họp." Văn Nhân Gia mỉm cười đáp, vừa đưa bút trả lại cho nàng, vừa hỏi: "Nhị tiểu thư đang vẽ bản đồ huyện Long Môn?"
"Không có!" Đường Tiểu Bạch lập tức phủ nhận, ôm chặt xấp giấy trong lòng. Tuy Phí Tuyên từng nói mấy nét nguệch ngoạc của nàng chẳng đáng tính là bản đồ, nhưng vẫn nên khiêm tốn thì hơn.
Ánh cười trong mắt Văn Nhân Gia càng sâu, hắn rút tay về, chìa ra tay kia: "Để ta vẽ cho tiểu thư xem nhé?"
Đường Tiểu Bạch chần chừ một lát, rồi gỡ bỏ hai tờ trên cùng, đưa phần giấy trắng còn lại cho hắn.
Hắn dùng tay trái đỡ lấy giấy, khẽ cười với nàng, sau đó hạ bút .
"Huyện Long Môn, phía đông đến huyện Chính Bình một trăm mười dặm… sông Phần… năm dặm… Phục Long Nguyên… sông Hoàng Hà…"
Vừa đọc, hắn vừa vẽ trên giấy liên tục.
Đường Tiểu Bạch hiếu kỳ ghé sát lại xem. Nét vẽ gọn gàng, ký hiệu ngay ngắn, chuẩn mực hơn nhiều so với bản của nàng!
Nếu mà bị luận tội, chắc chắn là bản của hắn bị xử nặng hơn.
"Huynh cũng từng đọc 《Hà Đông địa lý chí》 à?" Đường Tiểu Bạch có chút ngưỡng mộ người có thể dễ dàng vẽ ra bản đồ chuẩn như vậy, bất giác nhớ đến thầy dạy địa lý thời trung học.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Văn Nhân Gia khẽ "ừ" một tiếng, lại vẽ thêm vài nét: "Cửa ải Long Môn, ở phía tây bắc huyện hai mươi hai dặm ——" ngòi bút khẽ nhấc lên, "Trên núi có miếu Đại Vũ, phía nam miếu, trên đỉnh tuyệt cao, là miếu Thái Tổ Hoàng Đế."
Đường Tiểu Bạch càng thêm kinh ngạc.
Đây đâu chỉ là từng đọc 《Hà Đông địa lý chí》, vì trong sách không hề ghi miếu Đại Vũ hay miếu Thái Tổ Hoàng Đế.
Thấy vẻ mặt nàng, Văn Nhân Gia mỉm cười: "Ta là người Ging Châu, Hà Đông, từng đến Long Môn Quan."
"Ồ." Đường Tiểu Bạch gật đầu.
Bên ngoài chỉ đồn rằng Văn Nhân Gia là người Hà Đông, không ngờ lại đúng lúc là người Giang Châu.
"Huynh chẳng lẽ cũng vừa hay là người huyện Long Môn?" Đường Tiểu Bạch buột miệng hỏi.
"Không phải." Văn Nhân Gia đáp hời hợt, rồi dùng đầu bút gõ nhẹ lên giấy, dẫn lại sự chú ý của nàng về bản đồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!