Tiểu cô nương ngọt ngào ngoan ngoãn, ngược khiến Đường Kiều Kiều bình tĩnh .
"Xử lý gì chứ? Khi nào đến lượt xen ?" Tuy là trách mắng, nhưng giọng điệu nàng hạ thấp dịu dàng hơn .
Quở trách xong, ánh mắt nàng chuyển sang Lý Mặc, ngữ khí lạnh xuống:
"Không thấy ở đây loạn ? Còn mau đưa Nhị tiểu thư hồi phủ!"
Lý Mặc liếc nàng lấy một cái. Đường Tiểu Bạch khẽ ho một tiếng, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
"Tỷ tỷ, tỷ khỏi phủ vội vã như , dẫn theo hầu, là về nhé?"
Thấy Đường Kiều Kiều vẫn tỏ tình nguyện, nàng :
"Hôm nay đại ca ở nhà, tỷ một chạy ngoài, trong phủ thể nào cũng hỗn loạn. Nếu truyền đến tai mẫu thì..."
Tay đang nắm cương ngựa của Đường Kiều Kiều siết chặt, ánh mắt hung hăng trừng Tần Khuynh Dung một cái, đó xoay đầu ngựa định rời .
"Khoan !" Tần Khuynh Dung chau mày, lên tiếng.
Nàng lúc trầm tĩnh thì mang vẻ nho nhã thanh thuần, nhưng khi nhíu mày , khí thế bức cũng lộ .
"Giữa đường cưỡi ngựa thương, phủi tay bỏ như chuyện gì?" Giọng của nàng lạnh lùng, nghiêm khắc.
Thế nhưng—
Vô dụng ... Đường đại tiểu thư thể để nàng ngăn cản?
Tần Khuynh Dung còn dứt câu, Đường Kiều Kiều cưỡi con ngựa tía bỏ thẳng .
Lý Hành Viễn liếc Tần Khuynh Dung một cái, cuối cùng cũng nhớ bản còn đang ăn cơm ở Yến Quốc công phủ, cũng nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Hiện trường im ắng trong chốc lát, yên tĩnh đến mức như rơi cõi chết.
Thấy sắc mặt nữ chính đại nhân trầm xuống, Đường Tiểu Bạch hoảng hốt.
Nữ chính mất mặt như , khi nào ghi hận, lôi nàng theo ghi luôn một sổ?
Tay trái nàng theo bản năng mò sang bên cạnh hai lượt, chạm một vạt áo, liền nhanh chóng nắm chặt lấy.
Liếc mắt , chỉ thấy tiểu tổ tông đang ngay bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh, ung dung như núi vững.
Đường Tiểu Bạch cảm thấy yên tâm hẳn. Dù gì thì cũng nể mặt tiểu tổ tông một chút, ôm chặt lấy , Tần Khuynh Dung nhất định sẽ rộng lượng bỏ qua cho nàng!
Nghĩ đến đây, Đường Tiểu Bạch ưỡn n.g.ự. c bước chắn :
"Ai một trở ? Ta chẳng đang ở đây ?"
Thế nhưng, Tần Khuynh Dung chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, xoay phân phó hạ nhân:
"Trước hết dời xe ngựa , đừng cản trở lối thành môn!"
Sau đó, nàng đến đám nữ quyến, dịu giọng với một phụ nhân trong đó:
"Mẫu hoảng sợ, kẻ ác cũng rời , lúc khó gì , bằng hết đến chỗ phụ , chờ sẽ đòi công đạo?"
Đường Tiểu Bạch: …
Gì cơ? "Kẻ ác cũng rời "? Nàng còn đang đây mà?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!