Trời bắt đầu mưa.
Bên ngoài ngôi miếu đổ nát, gió rít từng cơn, những cánh cửa sổ mục nát bị gió giật vang lên lách cách không ngừng.
Một tia chớp xé toạc bầu trời đêm.
Ngay sau đó là một tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Ta sợ đến co người lại, chui vào lòng Lý Diễm.
Hơi thở nóng hổi của Lý Diễm phả lên mặt ta. Vừa ngẩng đầu lên, ta thấy hắn nhắm chặt hai mắt, trên trán phủ đầy mồ hôi lạnh.
"Phu quân…" Ta khẽ gọi.
Lại thêm một tiếng sấm nữa vang lên.
Ta run rẩy ngồi dậy, đưa tay lay lay Lý Diễm.
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
"Lý Diễm…" Ta có chút sợ hãi, giọng nói không kìm được mà nghẹn ngào.
Nhưng dù ta gọi cách nào, hắn cũng không mở mắt.
Tay ta áp lên cánh tay hắn, vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng rực xuyên qua lớp áo.
Ta bắt chước dáng vẻ ma ma ngày trước, đưa tay sờ trán hắn, rồi lại sờ trán mình.
Quả nhiên nóng hơn ta rất nhiều.
Ta từng bị sốt vài lần, mỗi lần đều được ma ma lấy khăn lạnh đắp trán, dỗ ta rằng chỉ cần một lát là sẽ ổn.
Ta lục lọi khắp người một lúc lâu vẫn không tìm được chiếc khăn nào.
Chắc lại bị ta làm mất rồi.
Đành cắn răng, xé một mảnh vải từ váy xuống, chạy ra ngoài hứng nước mưa rồi quay lại đắp lên trán Lý Diễm.
Ta cứ lặp đi lặp lại như thế không biết bao nhiêu lần, nhưng Lý Diễm vẫn chưa hề đỡ hơn.
Ngoài cửa sổ lại vang lên một tiếng sấm.
Ta sợ hãi, rúc vào lòng hắn, không nhịn được mà bật khóc.
"Phu quân, chàng có thể mau chóng khỏe lại được không?"
"Dao Dao sợ hãi"
Không biết là vì tiếng sấm quá lớn, hay tiếng khóc của ta quá to.
Lý Diễm thật sự tỉnh lại.
Hắn giơ tay nhẹ lau khóe mắt ta, khiến ta giật mình ngẩng đầu lên.
"Khóc cái gì?" Giọng hắn khàn khàn, nghe như có cát trong cổ họng.
Ban đầu ta định cười, nhưng không ngờ lại khóc càng to hơn.
Phải thút tha thút thít một lúc lâu sau ta mới nói được vài lời: "Phu quân, chàng đừng bỏ mặc ta một mình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!