Lý Diễm không lên tiếng.
Ta lại ngẩng đầu nhìn, liền thấy hắn đã ngủ mất rồi.
Ta mím môi, đành phải lặng lẽ dịch người rời khỏi người hắn, thật cẩn thận nằm xuống cạnh bên.
"Bọn họ nói sau này không thể gọi ngài là Thái tử điện hạ nữa." Ta ghé vào trên giường, nghiêng đầu nhìn hắn, "Vậy sau này ta gọi ngài là phu quân được không?"
Hắn nhắm nghiền hai mắt, hàng mi dài hình như khẽ rung động.
Đáp lại ta chỉ là tiếng hô hấp rất nhẹ của hắn.
"Ngài không nói gì thì ta xem như ngài đồng ý rồi nhé."
Không biết là do ta thích cách gọi "phu quân", hay là cảm thấy mình thông minh, vừa nói xong liền che miệng, cười ngốc nghếch một mình.
Cười cười rồi cũng thiếp đi lúc nào không hay.
Khi ta tỉnh dậy, ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào.
Lý Diễm bên cạnh vẫn chưa tỉnh lại.
Ta nhẹ nhàng bước xuống giường, vừa bước ra ngoài đã thấy mấy cung nhân lạ mặt đứng ngoài cửa.
"Các ngươi là ai?" Ta đứng ở cửa Cần Chính Điện, vừa để ma ma sửa lại búi tóc có chút loạn, vừa trừng mắt nhìn những cung nhân kia.
Tên cung nhân dẫn đầu thấy ta, nhếch miệng cười, nụ cười trông rất khó coi.
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
"Nô tài là người bên cạnh bệ hạ, hôm nay phụng khẩu dụ của bệ hạ đến đây." Hắn bỗng lớn tiếng, hướng vào trong điện tuyên: "Tội dân Lý Diễm bị đày đến Duyện Châu, phải lập tức khởi hành trong ngày, không được lưu lại kinh thành."
Nói xong, hắn lại quay sang ta: "Bệ hạ còn nói, Cố thừa tướng vì nước tận tụy, ngài là thiên kim của Cố thừa tướng, chỉ cần Lý Diễm viết giấy hòa li, ngài liền có thể bình an trở về phủ Thừa tướng."
Ta chớp chớp mắt.
" Giấy hòa li là gì vậy?" Ta quay sang hỏi ma ma.
Ma ma có chút khó xử, khẽ ghé vào tai ta thì thầm: "Là giấy cắt đứt quan hệ phu thê giữa ngài và Lý Diễm."
Ta không muốn.
Còn chưa kịp nói gì, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân.
Ta vừa quay đầu lại liền thấy Lý Diễm đứng ngay ngưỡng cửa.
Hắn chỉ mặc chiếc áo trong màu trắng do cung nhân thay cho ngày hôm qua, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt như tuyết mùa đông đợt trước.
Ta vội vàng xoay người định chạy đến bên hắn, lại quên mất ma ma đang sửa tóc cho ta.
Tóc đột nhiên bị kéo, đau đến nỗi nước mắt ta trào cả ra hốc mắt.
"Lý Diễm, bệ hạ nể tình ngươi bệnh chưa lành, đặc biệt cho phép ngươi ngồi xe ngựa rời kinh. Xe ngựa đã chờ sẵn ở cửa cung." Tên cung nhân kia thấy Lý Diễm ra tới, giọng càng thêm the thé.
Lý Diễm không nhìn hắn, chỉ đưa mắt nhàn nhạt nhìn về ta.
Ánh mắt hắn dừng ở búi tóc rối tung của ta, mày khẽ chau lại.
Có lẽ trong lòng đang nghĩ ta thật ngốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!