Lý Diễm đưa ta trở về kinh đô.
Khi ta tỉnh lại, xe ngựa đã đi được một đoạn rất xa. Ma ma ngồi cạnh ta, thấy ta mở mắt liền trở nên hoảng loạn.
"Ma ma, ta không trách ngươi đâu." Ta ngồi dậy, đưa tay vuốt lại mái tóc hơi rối sau giấc ngủ.
Ta biết Lý Diễm nhất định sẽ đưa ta về kinh. Bởi vì hắn cho rằng phủ Thừa tướng an toàn hơn nhiều so với việc để ta ở bên cạnh hắn.
Ta không làm ầm ĩ, cứ thế ngoan ngoãn theo ma ma trở về.
Có lẽ cha đã biết ta sắp về, nên sai người dọn dẹp lại sân viện ta ở trước kia. Mọi thứ nhìn qua giống hệt như trước, như thể ta chưa từng rời đi.
"Về rồi là tốt." Cha nhìn ta, vẻ mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng trong mắt lại ánh lên sự vui mừng.
Ta cung kính hành lễ với ông, khẽ nói: "Xin cha đừng quên lời ngài đã hứa với phu quân, ."
Ông hơi sửng sốt:
"Dao Dao, hắn nói sẽ viết giấy hoà ly cho con, sau này con không còn là thê tử của hắn nữa."
Ta cúi mắt, nhẹ nhàng nói: " Giấy hoà ly con có thể xé một lần, thì cũng có thể xé lần thứ hai."
" Việc hắn đang làm rất nguy hiểm, e rằng dữ nhiều lành ít, cớ gì con phải cố chấp như thế?!" Cha tức giận, "Cái tính bướng bỉnh của con thật y như mẫu thân con."
"Nếu biết trước như thế này, hôm đó ta c.h.ế. t cũng không gả con cho hắn."
Nghe vậy, ta khẽ bật cười.
"Cha, con biết ngài có thương yêu con, nhưng cũng không buông được quyền lực. Ngài nghĩ dù Lý Diễm thất thế thì cũng sẽ giữ được con, nên mới để muội muội gả cho Tứ hoàng tử." Ta xoay người bước vào phòng, "Nhưng con đã nói rồi, con thích Lý Diễm."
Chỉ là cha vẫn luôn cho rằng đó chỉ là lời nói đùa của trẻ con.
Cha không thể làm gì được ta, đành giận dỗi bỏ đi.
Ma ma muốn khuyên ta vài câu, nhưng cuối cùng lại không nói nên lời, chỉ thở dài:
"Tiểu thư giờ đã trưởng thành, có chủ kiến riêng, nếu phu nhân nơi chín suối có linh thiêng, chắc cũng sẽ vui mừng."
Nếu mẫu thân trên trời có linh thiêng, xin hãy phù hộ cho Lý Diễm.
Ta ngồi trước bàn, viết một bức thư cho hắn.
Nói rằng nếu hắn thật sự c.h.ế. t rồi, ta cũng chẳng muốn sống nữa. Nhưng viết đến cuối lại cảm thấy mình nói vậy thật không tốt, nên thêm một câu: "Ta sẽ đợi chàng ở kinh đô."
Thư gửi đi hơn một tháng vẫn bặt vô âm tín.
Còn cha ta thì ngược lại, ông ngày càng bận rộn.
Đợi đến tháng thứ hai, tin Hoàng thượng bệnh nặng truyền ra từ trong cung.
Lòng ta bỗng dưng bất an, cầm sách trên tay mà chẳng đọc nổi chữ nào.
"Tiểu thư, lão gia bị giữ lại trong cung!" Ma ma vội vàng chạy tới, "Bệ hạ e là không qua nổi hôm nay."
Vậy còn Lý Diễm thì sao?
Chuyện này hẳn phải nằm trong kế hoạch của hắn mới đúng chứ.
Nhưng suốt đêm đó không hề có tin gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!