Chương 11: (Vô Đề)

Lý Diễm dường như vô cùng hứng thú với việc dạy ta viết chữ.

Mỗi ngày đều giữ ta ở lại thư phòng để luyện chữ.

Viết đến mức tay ta đau nhức cả lên.

"Hôm nay có thể không viết được không?" Ta nhìn hắn với ánh mắt rưng rưng.

Hắn xoa đầu nhìn ta.

Mắt ta sáng lên, vội vàng chạy tới xoa đầu cho hắn: " Ngài bị đau đầu à? Để ta xoa cho nhé?"

Hắn liếc mắt nhìn ta một cái:

"Không đau tay à?"

"Không đau, không đau! Ta có thể xoa cho ngài bao lâu cũng được." Chỉ cần không phải viết chữ là tốt rồi.

Đúng lúc này, Thanh Sơn từ bên ngoài bước vào. Thấy ta đang xoa đầu cho Lý Diễm thì ngạc nhiên, nhưng cũng làm như không thấy gì.

Hắn nhìn về phía Lý Diễm:

"Chủ nhân, người đã đến."

Lý Diễm gật đầu.

Thanh Sơn tránh sang một bên, ta liền thấy một ông lão râu bạc từ bên ngoài bước vào.

Ông lão đầu tiên là bắt mạch tay cho Lý Diễm, sau đó thở dài một cái.

"Ngươi cũng giỏi nhịn đấy." Ông lão râu bạc liếc ta đầy ẩn ý.

Ta chớp chớp mắt, nhìn sang Lý Diễm.

Chỉ thấy vành tai trắng nõn của hắn bất ngờ đỏ bừng lên.

Hắn hơi quay đầu đi, có chút không kiên nhẫn nói:

"Không cần nói mấy lời đó, ta không hỏi chuyện này."

Ông lão cười đáp:

"Ngươi bị độc ngấm vào phế phủ, chắc ngươi cũng rõ hơn ta."

"Không chữa được sao?" Thanh Sơn lo lắng hỏi.

"Không phải không thể chữa, nhưng cần một vài loại thuốc dẫn. Ta phải đi tìm đã."

Lúc này ta mới hiểu ra.

Thì ra ông ấy mới chính là thần y mà mọi người nói đến!

Lý Diễm thu tay về, kéo ta đến trước mặt:

"Xem cho nàng ấy luôn."

Ta vội xua tay:

"Ta không cần, ta không bệnh, xem bệnh cho phu quân trước đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!