Gió đêm thổi lạnh lò hương, cũng cuốn đi mùi tiêu quế đắng đượm cả phòng.
Trước kia, lúc Thiệu Trĩ đưa ta về bái kiến trưởng bối thân thích, từng kể rằng mẫu thân hắn mất khi hắn mười bốn tuổi.
Bà bị đánh c.h.ế. t vì xúc phạm Ngụy phu nhân.
Ta từng không hiểu, một nữ nhân biết nhẫn nhịn như vậy, sao lại phạm vào đại kỵ của Ngụy phu nhân?
"Ngụy phu nhân muốn đưa ta đi làm con tin."
"Mẹ ta vốn nhát gan sợ rắc rối, bình thường bị bà ta mắng cũng không dám hé miệng, ấy vậy mà lần đó lại như phát điên, cắn đứt một ngón tay của bà ấy."
"Kết quả bị kéo xuống đánh chết."
"Sau khi bà mất, ta từng oán bà, trách bà đã dạy ta đạo sinh tồn như chim sẻ chim trĩ, thì sao lại không biết nhẫn thêm chút nữa, để giữ lấy mạng sống."
"Nhưng ma ma nói: 'Tiểu Trĩ à, con chính là mạng sống của bà ấy.'"
"Về sau, Ngụy phu nhân bỗng nhiên bệnh mà chết."
"Ta cùng đại ca trải qua khoảng thời gian rất khó khăn, quan hệ giữa ta và huynh ấy mới dần dần tốt lên."
Thiệu Trĩ chưa bao giờ kể với ta những điều này.
Ngày thường hắn luôn tươi cười, ôn hòa dễ gần, giống như một công tử được nuôi lớn trong hũ mật.
Khi bị tộc nhân phản đối việc cưới ta, hắn cũng chỉ mỉm cười nói: "Nàng đừng sợ, ta sẽ cầu xin đại ca, huynh ấy nhất định sẽ giúp ta làm chủ."
"Ta sợ nàng coi thường ta, sợ nàng nhìn thấu ta thật ra chẳng uy phong như vẻ ngoài."
"Nàng không biết đâu, khi tẩu tẩu bảo nàng gảy đàn, ta cầm chén rượu trong tay, phân vân không biết có nên nhịn thêm một lần nữa hay không."
"Nhưng khi thấy nàng cúi đầu không nói, ta chợt hiểu được tâm tình năm đó của mẹ ta."
Nói rồi, Thiệu Trĩ cúi đầu nhìn ta.
Dưới ánh nến dịu dàng, hai ánh mắt ta và hắn đều ướt đẫm, như thể đang cùng nhau đi qua một cơn mưa cũ kỹ năm nào.
"Thải Tang, biết rõ ta thua kém đại ca, biết rõ quá khứ ta từng co ro mà sống, nàng còn muốn nhận ta làm phu quân chứ?"
A Trĩ, nếu như chàng biết được quá khứ của ta, chàng còn muốn nhận ta làm thê tử nữa không?
Muốn chứ, sao lại không?
Ta đâu phải kẻ ngốc.
Ta biết, A Trĩ đã biết hết tất cả rồi.
Vết bùn còn mới dính trên giày, chiếc đèn lồng bị bỏ quên trong góc, cùng đầu ngón tay lạnh buốt giữa màn đêm dù rõ là vừa ngủ dậy.
A Trĩ nhất định đã nhận ra ta không có trong phòng, bèn xách đèn đi tìm.
Hắn hẳn đã vô tình phát hiện quá khứ giữa ta và Thiệu Chinh, lại sợ ta lo sợ bất an, nên mới giả vờ ngủ say.
Cảm nhận được ánh mắt của ta, Thiệu Trĩ bỗng mỉm cười: "Thải Tang cũng rất thông minh đấy."
Ta do dự hỏi hắn: "A Trĩ, chàng không muốn hỏi sao?"
"Thải Tang, nàng có muốn nói không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!