Chương 5: (Vô Đề)

Nhưng hắn thì luôn cười nhạt chẳng tin.

Trong ký ức của hắn, trăng xưa nay vẫn tròn, chưa từng vỡ nát.

Giống như khi vó ngựa hắn đạp qua, vũng nước lại hiện lên một vầng trăng tròn vẹn.

Trăng rồi sẽ tròn lại, vết thương rồi cũng sẽ lành.

Cũng giống như Tước nhi, nhất định sẽ trở về bên hắn.

4

Ánh đèn mờ mờ, Thiệu Trĩ vẫn còn đang ngủ say.

Ta nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, mượn ánh nến quan sát kỹ lưỡng từng đường nét chân mày, đôi mắt của hắn.

Gió đêm mang theo hơi ẩm của mưa xuân lùa vào mắt, bao nhiêu tâm sự cũng như tơ liễu trên cành, từng chút từng chút bay xa.

Một Thiệu Trĩ luôn che chở bảo vệ ta như thế, nếu biết được đoạn quá khứ nhục nhã kia, liệu hắn sẽ nhìn ta bằng ánh mắt gì?

Ta không biết. Cũng không dám hỏi.

Bởi vì Thiệu Chinh từng cũng từng xem ta là ngọc quý nâng niu trong lòng bàn tay.

Cho đến khi biết được Vương huyện thừa và đám thuộc hạ từng lột y phục của ta.

Hắn ôm ta vào lòng cười dịu dàng, rồi thản nhiên ra lệnh móc mắt bọn họ:

"Ai gào thảm khiến nàng kinh hãi thì chặt luôn cả lưỡi."

Ta không phải không biết mở miệng. Ta cũng từng muốn hỏi Thiệu Trĩ một câu, giống như đã từng hỏi Thiệu Chinh năm nào.

Khi ấy ta bất an ôm lấy cây không hầu là thứ duy nhất mình giỏi, như người sắp c.h.ế. t đuối nắm được cành lau, gắng học theo kẻ khác giả vờ tự tin mà hỏi:

"Tại sao lại chọn nàng ấy?"

"Là vì nàng ấy đánh không hầu giỏi hơn ta sao?"

Ta từng tưởng Thiệu Chinh sẽ đáp rằng: "Ta không chọn nàng ấy." Sẽ lại búng trán ta một cái, bảo rằng đau mới nhớ lâu, đừng nói những lời ngốc nghếch như thế nữa.

Thế nhưng Thiệu Chinh chỉ khựng lại, nhìn ta một lúc lâu, rồi bất ngờ bật cười.

Hắn nói ta trước đây từng nói nhiều câu ngốc, nhưng chưa từng có câu nào buồn cười như vậy.

Thứ kỹ nghệ mà ta dựa vào để sinh tồn, tự cảm thấy tự hào, trong mắt hắn lại rẻ rúng không đáng một đồng.

Cố tình hỏi, chẳng khác gì tự tìm đau khổ.

Ta không dám hỏi A Trĩ nữa.

Cũng giống như cánh tay bị chặt đựng trong hộp vàng, ma ma từng bảo:

"Nhạc cơ bị người ta vứt bỏ, lại bị mang đi tặng người khác, ấy là một sự sỉ nhục."

Ta sợ lắm, sợ người đã vì ta mà nấu canh chờ cơm, bị què cũng lặn lội tìm ta, xem ta là bảo vật trong lòng như A Trĩ.

Sẽ cười ta thấp hèn giống như Thiệu Chinh từng cười, tự tay đ.â. m một nhát vào tim ta.

Dù sao, từ khi ta bảy tuổi làm nô tì, số mệnh đã chưa từng thương xót lấy ta một lần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!