Thiệu Trĩ nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm mặt nói:
"Ta, Thiệu Trĩ, lấy sông Lạc làm chứng, thề rằng sẽ trả công sòng phẳng, không ức h.i.ế. p cô nương, không trách phạt, không bạc đãi. Cô nương muốn đi thì đi, ta tuyệt không giữ lại."
"Nếu ta nuốt lời, thì hãy để ta điếc tai, câm họng, kiếp sau đầu thai làm con rùa sống dưới nước. Cô nương tên là… tên là…"
Câu nói ấy khiến ta bật cười khúc khích thành tiếng.
Thiệu Trĩ đỏ mặt nhìn ta, còn cố ý chọc cười thêm:
"Cô nương mau nói đi, lẽ nào thực sự nhẫn tâm nhìn ta biến thành con rùa?"
Lúc ấy bên ngoài trời trong nắng gắt, lá dâu rủ xuống bên hiên, xanh mướt mỡ màng, bóng râm lốm đốm phủ đầy mặt đất.
Thải Tang.
Ta tên là Thải Tang.
3
Hồng Trần Vô Định
Trời sẩm tối thì bên ngoài bắt đầu đổ mưa lất phất.
Quản Loan hỏi Thiệu Trĩ một câu: "Bao giờ nạp thiếp?", khiến yến tiệc mất vui, tan trong lặng lẽ.
Thiệu Trĩ giận dữ kéo ta trở về phòng, bắt đầu thu dọn hành lý đòi rời đi:
"Ngày mai chúng ta đi! Về đến nơi ta sẽ viết thư cho đại ca! Kể hết tội nàng ta một lượt!"
Ta kiễng chân lên, nhẹ nhàng chỉnh tóc mai cho hắn, mỉm cười dịu dàng:
"Được, mai đi."
Thiệu Trĩ uống hơi nhiều, dưới ánh đèn, ánh mắt nhìn ta cũng ướt át.
Hắn thay ta thấy ấm ức:
"Thải Tang, trong thư họ không nói vậy. Đại ca bảo tẩu tẩu rất muốn gặp nàng, còn khen nàng tài sắc vẹn toàn, ta mới… ta mới đưa nàng đến gặp họ."
Ngoài hiên, mưa rơi như châu ngọc, tiếng tí tách rơi xuống mái ngói nghe rõ mồn một.
Trên lò Bác Sơn, hương tiêu quế nhè nhẹ tỏa ra
Thiệu Trĩ gối đầu lên chân ta, men say kéo đến rồi chìm vào giấc ngủ.
Nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn, ta âm thầm cầu khẩn thần tiên trên trời, xin hãy khép một bên mắt, thương lấy chút tâm tư bé nhỏ này của ta.
Bỗng dưới hành lang vang lên tiếng binh khí chạm nhau lanh lảnh, tựa như tướng quân khoác giáp đeo kiếm đi trong đêm.
Cửa bị bất ngờ kéo mở, gió hất làm chín ngọn nến lay động bóng hình, hơi nước ấm ướt từ trận mưa lẫn cả hồi ức ập đến, khiến người ta không còn nơi nào để trốn.
Sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc đến mức khiến tim ta giật thót, hắn cười nói:
"A Trĩ! Ngươi trốn uống rượu lại trốn đến tận đây à?"
Ta kinh ngạc ngoảnh lại, chỉ thấy sau tấm bình phong lụa mỏng, bóng dáng Thiệu Chinh thấp thoáng ẩn hiện giữa cảnh non nước.
Hắn thấy ta quay đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!