Bọn oanh yến kia, không tính toán bạc tiền thì cũng tính toán sinh con để *mẫu dĩ tử quý.
(*mẫu dĩ tử quý: Làm mẹ được tôn quý nhờ sinh được con)
Còn tiểu tước nhi của Thiệu ca thì khác.
Mỗi bát thuốc tránh thai đắng chát, ta đều uống cẩn thận, chưa từng quên lần nào.
Đến mức sau này, Thiệu Chinh bắt đầu tỏ ra giận dữ:
"Thanh Tước, nàng thật sự không muốn có một đứa con của chúng ta sao?"
Ta cầm bát thuốc tránh thai, sững sờ nhìn hắn rất lâu.
Mặc kệ đầu ngón tay bị bỏng rát, ta cẩn thận che đi niềm vui đang dâng trào trong lòng:
"... Thật sự có thể sao?"
Thấy ánh mắt ta chan chứa mong chờ, Thiệu Chinh lại khẽ cười một tiếng:
"Trêu nàng thôi, không được đâu."
Ta khẽ gật đầu, không dám để hắn thấy hốc mắt ta đã đỏ lên.
Thấy ta không làm loạn, Thiệu Chinh bất chợt trầm mặt hỏi:
"Thanh Tước, nếu một ngày ta không cần nàng nữa, nàng sẽ làm gì?"
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy ngỡ ngàng.
Nước mắt rơi xuống còn nhanh hơn cả lời nói, ta bối rối níu lấy tay áo hắn:
"…A Chinh, ta đã làm sai điều gì sao?"
"Ngốc thật, ta lại lừa nàng rồi." Hắn búng nhẹ lên trán ta, "Làm sao ta nỡ? Nàng giống như một con chim nhỏ, rời khỏi ta rồi thì sống sao nổi?"
Ta đưa tay sờ lên trán, gắng gượng nở một nụ cười: "A Chinh, đừng dọa ta như vậy, đau lắm."
Đừng dọa ta như vậy, tim ta đau lắm.
"Đau mới nhớ kỹ!" Thiệu Chinh thở dài, ôm ta vào lòng, "Ngốc ạ, sao nàng không biết ghen, không tranh giành, đòi một đứa con để ràng buộc ta?"
A Chinh, không phải ta không biết ghen, không biết tranh giành.
Chỉ là ta sợ, sợ một khi làm ầm lên, chàng thật sự giận rồi không cần ta nữa, sẽ đem ta bán đi.
Về sau, khi Thiệu Chinh nảy sinh ý định cưới ta, trong nhà liền rối như tơ vò.
Hắn bị thúc ép phải đi gặp vị hôn thê cũ, Quản Loan.
Đó là lần đầu tiên trong ba năm, hắn trở về mà không ôm ta vào lòng.
Ta có chút bất an, liền ôm lấy cây không hầu mình gảy giỏi nhất, không biết lượng sức mà hỏi:
"Tại sao lại chọn nàng ấy? Là vì nàng ấy đánh đàn không hầu giỏi hơn ta sao?"
Thiệu Chinh bị câu hỏi ngây ngô của ta chọc cười.
Hắn nói Loan Loan xuất thân danh môn vọng tộc, không giống ta, một nhạc cơ hèn mọn được quý tộc nuôi dưỡng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!