1
Nghe những lời ấy, tim ta khẽ run, còn chưa kịp hỏi thêm điều gì.
Gió thổi tung rèm xe dầu, thành quách Lạc Dương đã thấp thoáng phía xa.
Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên trán ta:
"Trưởng huynh của ta có uy vọng trong tộc, chỉ cần gặp huynh ấy một lần, mấy lão trong tộc sẽ không dám bàn ra tán vào chuyện của nàng."
"Chúng ta chỉ gặp một lần thôi, sau đó sẽ về Giang Đông thành gia, không quay lại nữa!"
Ta cúi đầu, lặng lẽ suy nghĩ đến hoàn cảnh của hắn.
Hắn không màng khuyên can từ đồng tộc, một lòng một dạ cưới ta, đã khiến người khác chỉ trích. Ta không nỡ để hắn khó xử.
Huống chi năm đó ta và Thiệu Chinh chia tay, tuyệt tình đến vậy.
Sợ ta khóc lóc quấn lấy, khiến vị hôn thê của hắn không vui, Thiệu Chinh đã đưa một gáo nước sông Lạc đến trước mặt ta, bắt ta phải lập lời thề từng câu từng chữ:
"Từ nay mỗi người tự cưới gả, không can dự đến nhau. Nếu ta đến Lạc Dương dây dưa với Thiệu Chinh, thì cả đời sẽ là kỹ nữ bị ngàn người cưỡi, vạn người ngủ, c.h.ế. t không toàn thây, xương cốt cũng bị nghiền nát."
Thiệu Chinh nghĩ nhiều quá rồi, ta xưa nay vẫn nghe lời hắn.
Thuốc tránh thai đắng đến mấy ta cũng uống, thì một gáo nước sông Lạc có là gì?
Thấy ta làm theo, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cũng uống một gáo, cắt đứt hy vọng ta trông mong hắn quay lại, còn thề rằng nếu hắn dây dưa với ta, sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm mà c.h.ế.t.
Ta siết c.h.ặ. t t.a. y áo phủ trên váy, tự an ủi mình:
Nước sông Lạc vừa đắng vừa chát, lại thêm lời thề độc như vậy, hẳn sẽ linh nghiệm thôi.
Hơn nữa, những năm theo bên Thiệu Chinh, hắn chỉ sắp xếp ta ở tại tư phủ, chưa từng đưa ra gặp khách, càng chưa từng cho gặp người nhà họ Thiệu.
Thấy ta vẫn cúi đầu không nói, Thiệu Trĩ lại sợ ta bất an, vội lấy thư nhà trong n.g.ự. c ra đưa cho ta xem:
"Ta đã từng nhắc đến nàng trong thư gửi huynh trưởng, huynh ấy còn dặn ta phải đối xử với nàng thật tốt, chớ để về sau hối hận cả đời."
"Nàng đừng sợ, chúng ta chỉ ở ba ngày thôi. Nghe nói huynh ấy mấy hôm trước ra trận, chưa chắc đã gặp được mặt."
Thiệu Trĩ lúc nào cũng nuông chiều ta.
Mấy lần ta định kể hắn nghe chuyện xưa, mới mở miệng đã đỏ hoe mắt.
Hắn liền đau lòng ôm chặt lấy ta, vẻ mặt còn hoảng loạn hơn cả ta:
"Ta chẳng bận tâm chuyện cũ. Chỉ cần nay Thải Tang ở bên ta cho tốt là đủ rồi."
Thiệu Chinh không có ở đó.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Thiệu Trĩ mỉm cười đỡ ta xuống xe ngựa:
"Tẩu tẩu, đây là thê tử của đệ, tên là Thải Tang, chính là người mà đệ từng nhắc trong thư."
Nữ tử trước mắt khí chất cao quý bất phàm, ngay cả khi gật đầu, trâm vàng trên tóc cũng không hề lay động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!