Lộc Tri Vi dựa vào tài logic quỷ quái của mình đã mạnh mẽ kéo Ứng Tức Trạch từ biển khổ trở về.
Ứng Tức Trạch bây giờ nói buồn thì cũng có buồn, nhưng khi nghĩ đến còn có một người anh trai quan tâm mình như vậy ở bên, cũng không còn buồn đến thế nữa.
Giống như Lộc Tri Vi đã nói, thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, không yêu đương cũng rất tốt.
Hơn nữa, bên cạnh còn có nhiều người yêu thương cậu ta như vậy, hà cớ gì phải vì một người không yêu mình mà hao tổn tâm thần?
Lộc Tri Vi thấy cậu ta có được sự giác ngộ này liền an tâm rồi.
Có thể nghĩ như vậy, chắc là sẽ không bị cái cốt truyện chết tiệt kia kéo về lại đâu.
Chờ cậu ta thoát khỏi trạng thái "tuy chưa yêu nhưng đã thất tình", nhất định sẽ lại trở thành một cậu em trai ngốc nghêch đáng yêu.
Đương nhiên, hy vọng đến lúc đó Lão Ngũ đã sửa xong cậu ta rồi.
Lộc Tri Vi thu dọn đồ đạc trong ba lô, đứng dậy, vỗ vỗ vai cậu ta: "Cậu nghĩ thông là tốt rồi, chắc lát nữa sẽ bắt đầu quay, cậu phải nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, đừng để ảnh hưởng đến công việc của mình, nghe không?"
Vì một người mà ảnh hưởng đến tiến độ của cả đoàn phim, đây là điều không ai muốn thấy.
Sớm quay xong, sớm kết thúc công việc về nhà ăn Tết không phải sẽ vui vẻ hơn sao?
Ứng Tức Trạch gật gật đầu: "Em hiểu rồi, anh."
"Hiểu là tốt rồi."
Cô nhìn mặt hồ, trong lòng không hiểu sao lại có chút lo lắng, bèn kéo Ứng Tức Trạch đứng dậy, thúc giục cậu ta mau trở về.
"Làm gì vậy anh? Em muốn ngồi thêm một lát." Ứng Tức Trạch bị đẩy đi về phía trước.
"Cậu về rồi ngồi, nằm đều được."
Lộc Tri Vi vỗ vỗ lưng cậu ta, vẻ mặt "anh đây thật sự lo cho cậu muốn bạc cả đầu".
"Anh đây không muốn thấy cậu bị người ta vớt từ dưới đó lên đâu."
Mày mắt Ứng Tức Trạch cong lên, hoàn toàn bật cười.
Thật tốt quá, bên cạnh còn có một người anh em thật tâm quan tâm mình như vậy.
Cậu ta xoay người giơ tay lên, bá vai bá cổ Lộc Tri Vi một cách thân thiết.
"Ôi chao anh cứ yên tâm đi, em không có ngốc đến mức thất tình là đòi sống đòi chết đâu, nếu không thì lúc cô ấy đi du học, em đã sớm tìm sợi dây thừng treo cổ tự tử rồi. Em bây giờ còn phải chăm chỉ làm việc, nỗ lực kiếm tiền để tự mua cho mình một chiếc Lamborghini chạy cho oai nữa chứ!"
Lộc Tri Vi bị hành động của cậu ta dọa cho giật mình, nhưng khi nghe thấy cậu ta vẫn còn h*m m**n với Lamborghini thì liền an tâm.
Như vậy còn hơn là không có h*m m**n gì.
Chẳng qua là...
"Bỏ cái tay của cậu ra, không thể tùy tiện đối xử với con gái như vậy!"
Ứng Tức Trạch đặc biệt nghe lời cô, lập tức ngoan ngoãn thu tay lại, còn làm vẻ mặt "em hiểu rồi".
"Xin lỗi anh, quên mất anh bây giờ đang giả gái. Nam nữ thụ thụ bất thân, yên tâm, em hiểu!"
Lộc Tri Vi: "..."
Không, cậu chẳng hiểu gì cả, cái em trai nhà ngươi sẽ chỉ làm ta mất mặt thôi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!