Chương 105: (Vô Đề)

Nhiều năm trôi qua, Lộc Tri Vi lại trở về căn phòng trọ nhỏ thuở ban đầu.

Trên cửa dán một tờ giấy, mặt giấy dùng bút dạ viết bốn chữ rất lớn: Bên trong có người.

Lộc Tri Vi đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn tờ giấy.

Lộc Tri Vi còn nhớ lúc ấy Lão Ngũ nhìn thấy tờ giấy này đã nghĩ có ai đó đang bày trò đùa dai.

Không ngờ thoáng chốc, cô lại quay về điểm khởi đầu.

Cô quay đầu nhìn người bên cạnh..... nhưng lần này, điểm khởi đầu đã không còn cô đơn.

Tang Vãn Từ nắm tay Lộc Tri Vi thật chặt, sợ rằng chỉ cần buông lỏng một chút, cô sẽ lại biến mất.

Nàng không thể quên được cảnh tượng tận mắt chứng kiến Lộc Tri Vi nhảy xuống vách đá Vọng Nguyệt, vĩnh viễn không thể quên.

Trơ mắt nhìn người mình yêu đi tìm cái chết, cảm giác đó quá ngột ngạt, quá đau khổ, một chuyện như vậy Tang Vãn Từ không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai.

Bây giờ Tang Vãn Từ đã không quên, vậy thì Lộc Tri Vi phải giải thích rõ ràng chuyện này cho nàng.

Giải thích cho thật rõ ràng.

Không được đi đâu cả.

Cảm nhận được bàn tay bị nắm thật chặt, Lộc Tri Vi lại không một chút hoảng hốt.

Chỉ cần có thể tiếp tục ở bên cạnh Tang Vãn Từ, cô cam tâm chịu đòn chịu mắng.

Lộc Tri Vi đưa tay xé tờ giấy trên cửa xuống.

Nếu cơ chế hai tầng điên rồ kia đã không còn tồn tại, vậy thì tờ giấy này cũng không còn cần thiết nữa.

Từ giờ phút này trở đi, đây là một thế giới bình thường, một thế giới hoàn toàn mới.

Mở cửa, tìm dép lê.

Lộc Tri Vi vẫn như lần trước, lại nhường đôi dép duy nhất trong nhà cho Tang Vãn Từ.

Bây giờ là mùa thu, mặt đất vẫn chưa lạnh buốt như mùa đông.

Lần này Tang Vãn Từ không khách sáo với cô nữa.

Đi dép, đóng cửa, sau khi ngồi xuống, nàng liền kéo người kia ngồi lên đùi mình.

Hai tay vòng lại, một tư thế bá đạo "ngoài vòng tay em ra, chị không được đi đâu hết".

"Lộc Tri Vi," Tang Vãn Từ hiếm khi gọi cả họ lẫn tên cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Cho em một lời giải thích hợp lý."

Tại sao lại lén lút rời đi.

Tại sao lại vứt bỏ em để tự sát.

Tại sao không nói cho em biết tâm sự của chị.

Chị chẳng lẽ không nghĩ đến việc em mất đi chị sẽ đau khổ đến nhường nào sao?

Chị rõ ràng đã hứa sẽ ở bên em cả đời...

Tang Vãn Từ lại một lần nữa nhớ đến cảnh cô lao mình xuống từ vách đá Vọng Nguyệt, hốc mắt bỗng hoe đỏ, nàng ngẩng đầu nhìn cô chăm chú không chớp mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!