Nham thạch đã tràn tới ngày càng gần, Lục Nhận bị dải đất nóng cháy hun cho khó chịu, mà thông báo giảm quân số của đội 2012 cũng khiến hắn ngạc nhiên.
Trong đội ngũ chỉ còn hai người, Lục Nhận chống cằm, tò mò không hiểu Lâm Giác chết như thế nào.
Hẳn là hiện giờ việc hắn cần làm là tìm Tống Hàn Chương, trả lại hộp sinh mệnh của Lâm Giác cho anh phải không? Nhưng cái hộp sinh mệnh này bị hắn gắn lại mất rồi.
Khi nghe chính miệng Tống Hàn Chương mô tả chính xác phần thưởng hắn rút được trong đêm chơi thứ hai, hắn quả thật vô cùng bất ngờ, tuy biết tên bạn lâu năm này có khả năng quan sát rất đỉnh, nhưng như thế không có nghĩa là anh nhìn thấu được cả tin tức đáng ra không có người thứ hai biết được.
Lục Nhận đảo đảo túi quần, hộp sinh mệnh khế ước của Lâm Giác đang nằm trong đó, đương nhiên là còn đeo thêm một món "đồ chơi" khác nữa.
[Keo dán phục sinh: Bôi keo này lên phần thưởng lấy được từ đài rút thưởng thì có thể ràng buộc phần thưởng với linh hồn người sở hữu, nếu người sở hữu chết, linh hồn người sở hữu sẽ theo phần thưởng trở lại đài rút thưởng, khi phần thưởng một lần nữa được rút ra, người chơi sẽ đồng thời sống lại nhưng không mang theo phần thưởng, kỹ năng nào khác ngoài phần thưởng ràng buộc.]
Tên Tống Hàn Chương này… Rốt cục tính toán chuyện gì vậy?
Anh nghĩ là hắn sẽ chết ở đây sao?
Hừ, cái cảm giác này thật khó chịu.
Lục Nhận cứ thế lang thang không mục đích, suy tính xem cái hứa hẹn "cam đoan cậu có thể quyết đấu với người mặc áo choàng" kia liệu đến bao giờ mới thành hiện thực, không hiểu sao cứ có cảm giác mình bị lừa rồi…
Hắn cúi đầu nhìn dung nham đã chảy tới chân, chất lỏng đặc sệt màu cam đỏ đang nhanh chóng giảm nhiệt, biến thành từng mảng vật chất xám đen như than đá. Hắn cầm đường đao trong tay chọc chọc mấy cái, lớp vỏ ngoài đã lạnh của dung nham thủng lỗ chỗ, từ đó lại chảy ra nham thạch nóng rực màu cam.
Còn tươi quá, Lục Nhận hăng hái đâm chọc một hồi, vậy mà chơi chưa đã ghiền đã bị một thông báo bất thình lình vang lên đập cho tỉnh lại.
[Quân số đội 2012 giảm 1 người, số người sống sót 1 người, mất 43 vết khắc.]
Lục Nhận sững sờ, Tống Hàn Chương chết sao? Không phải, không đúng, tên đó đang tính toán cái gì vậy? Giảm quân số, hộp sinh mệnh, keo dính, đoàn chiến… Lục Nhận mơ hồ nhận ra đằng sau câu chuyện này ẩn giấu một kế hoạch đã được vạch ra chi tiết, nhưng hắn vẫn không hiểu nổi suy nghĩ thật sự của Tống Hàn Chương là gì.
Hơi thở nóng rực bám làn gió từ phương xa thổi tới, Lục Nhận ngẩng đầu lên.
Phía trước có một người đang đợi hắn.
Một người hắn quen thuộc nhất, cũng khó mà gặp được nhất trên đời.
Khoảnh khắc họ chạm mặt, phản ứng đó tựa như kỳ quan trong vũ trụ hư ảo – hai dạng vật chất và phản vật chất gặp nhau, bộc phát ra năng lượng khổng lồ, sau đó chôn vùi trong nháy mắt.
Nhưng chỉ một khắc tương phùng ngắn ngủi, bọn họ đã hưng phấn tới từng huyết mạch.
Chỉ bởi vì trên thế giới này, không ai có thể hiểu họ hơn người đối diện.
Lục Nhận bước ra từ bóng đêm cười híp mắt nhìn bản thân mười năm trước: "Cậu bôi keo lên hộp sinh mệnh rồi hả?".
"Làm gì có." Lục Nhận năm 2012 trả lời, đôi mắt lấp lánh hứng thú sáng rực.
"Nói dối." Lục Nhận năm 2022 không chút khách sáo vạch trần "Cậu chả có gì gọi là bí mật trước mặt tôi đâu, để tôi nghĩ xem… Cậu vừa cầm hộp sinh mệnh của Lâm Giác vào tay đã bôi keo dính lên rồi.".
Lục Nhận năm 2012 nghiêng đầu: "Ây, hóa ra cậu biết cũng nhiều đấy.".
"Bản thân" mười năm sau của hắn chỉ mỉm cười khinh miệt: "Hiện tại cậu đã hiểu tại sao Tống Hàn Chương nói chuyện này rất thú vị chưa?".
"Thú vị… Quá là thú vị ấy chứ! Thì ra ý Tống Hàn Chương là thế này, nói vậy thì chuyện keo dán phục sinh với tình hình tương lai cũng là cậu nói cho cậu ta biết hả?" Lục Nhận cho tới giờ chỉ để ý mấy chuyện này, đối với một người không thích động não mà nói, thế cũng đã là chịu khó lắm rồi. Hắn rốt cuộc cũng hiểu tại sao mình lại có hứng thú mạnh mẽ như vậy với người mặc áo choàng kia.
Trên cái thế giới này, người quen thuộc nhất đồng thời là người xa lạ nhất, người trùm kín mít ở vũ hội thi thể mà hắn không nhận ra được, đó chính là bản thân hắn mười năm sau!
Thế nên đây là câu trả lời của vận mệnh dành cho hắn, hắn đã định trước sẽ chết ở nơi này? Chết trong tay một "bản thân" khác, sau đó sẽ đợi mười năm?
Hắn tất nhiên không muốn thua cuộc, nhưng nếu như nhất định phải có một lần thất bại, hắn thà rằng bại dưới tay chính mình.
"Hừm… Coi như đúng một nửa?" Lục Nhận năm 2022 thờ ơ đáp, bộ dạng cà lơ phất phơ đối nghịch với ánh mắt của đối phương, nhưng vẻ mặt cả hai lại giống nhau như đúc "Trận chiến này tôi đã đợi mười năm rồi.".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!