Chương 9: Kẻ phản bội [hạ]

"Chúng ta tách ra đi."

Tống Hàn Chương vừa dứt lời, Lưu Sam liền lên tiếng: "Cậu muốn làm gì?"

"Cảnh báo đó cậu cũng nghe rồi, trứng màu cũng xem rồi, chúng ta cứ tụ tập lại không thể đảm bảo an toàn. Trò chơi sinh tồn này là trò chơi khảo nghiệm năng lực đào thải, sức chiến đấu chính là thứ quan trọng nhất, nếu chỉ một mình cậu trốn trong một căn phòng có cửa sắt chắc chắn, có lẽ còn có hi vọng sống sót." Trong mắt Tống Hàn Chương không lộ ra ý gì khác, nhưng mọi người đều hiểu lời anh có ý gì.

Kẻ phản bội mà mình không biết còn đáng sợ hơn cả tang thi.

Không khí lập tức đông cứng, mầm mống hoài nghi đã gieo, trong đêm ác mộng đẫm máu hấp thu nỗi sợ hãi và tuyệt vọng, điên cuồng phát triển.

Cao Nghệ Phỉ yếu ớt nói: "Nhưng mà sức một người có hạn, nếu bị tang thi chặn đường sẽ xong đời."

Lưu Sam cười lạnh: "Đừng để ý cậu ta, cậu ta tách ra cũng tốt, ai cần. Đi cùng loại người này không khéo sẽ bị đâm sau lưng đấy."

"Tống Hàn Chương không phải người như thế, nếu không có anh ấy, chúng tôi cũng không ra được khỏi ký túc xá đâu." Chu Ngọc Tú không nhịn được phản bác, tuy sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhưng giọng nói vô cùng kiên định.

"Cô với bọn nó chính là một nhóm." Triệu Lượng Thịnh hừ hừ một tiếng, tầm mắt đảo qua Chu Ngọc Tú, Lâm Giác và Tống Hàn Chương.

Đội ngũ đã bị chia ra làm hai phe, có lẽ là do thiên tính chim non gặp mẹ (chim non mở mắt chào đời thấy con gì đầu tiên sẽ coi con đó là mẹ), Lâm Giác theo bản năng nhìn về phía người mình gặp sớm nhất còn ra tay giúp đỡ mình là Tống Hàn Chương. Cậu từ đầu đến giờ vẫn tin tưởng người này nhất, nếu nhóm này phải chia ra, cậu sẽ không do dự đi cùng anh.

"Rõ ràng là một nhóm, thế mà có vắc

-xin bệnh độc lại không nói một tiếng, vừa rồi các cậu lén lút nói chuyện tôi nghe hết rồi, đừng nghĩ là tôi không biết." Lưu Sam thâm độc nhìn chằm chằm Lâm Giác, trưng ra bộ mặt "biết tuốt" kiêu ngạo.

Quả nhiên cậu ta nghe thấy rồi. Lâm Giác không khỏi cảm thấy đau đầu. Vắc

-xin là thứ không thể tiết lộ, càng miễn bàn chuyện lộ ra cho kẻ như thế.

"Nếu đã không thể tin tưởng thì tách ra thôi. Dù sao một mình tôi vẫn tự lo được." Tống Hàn Chương không muốn cùng đám người này dây dưa, liền xoay người đi.

Lâm Giác không chút nghĩ ngợi đuổi theo: "Tôi đi cùng anh."

Tống Hàn Chương sâu xa nhìn cậu, gật đầu.

Trong lòng Lâm Giác thầm nhẹ nhõm, may mà Tống Hàn Chương đồng ý.

"Đợi đã, tôi cũng…" Chu Ngọc Tú muốn đuổi theo, chân lại mềm nhũn suýt ngã, Cao Nghệ Phỉ đỡ cô, lắc đầu.

Chu Ngọc Tú chần chừ một chút, chỉ thấy Tống Hàn Chương quay đầu nói: "Tôi sẽ không mang theo gánh nặng đâu, cô ở lại đây tốt cho cả tôi lẫn cô."

Nói xong anh ném xẻng trên tay trả lại Chu Ngọc Tú, Chu Ngọc Tú còn đang ngẩn người, Cao Nghệ Phỉ đành cầm hộ, kéo tay áo Chu Ngọc Tú nhỏ giọng an ủi.

Chu Ngọc Tú nhìn bóng hai người càng lúc càng xa, trong lòng trống vắng.

Có lẽ… không kịp nữa rồi.

Cao Nghệ Phỉ cầm tay cô nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ, chúng ta dù sao cũng có bốn người. Bọn họ cũng định đến trung tâm hoạt động học sinh mà, có lẽ trên đường còn gặp lại."

"Ừm…"

&&&

Bởi có tiếng chuông ở quảng trường, rất nhiều tang thi đã di chuyển sang đó, lại thêm Lục Nhận đã giết không ít tang thi ở đây, dọc theo đường đi tương đối an toàn, chỉ thấy xa xa có mấy tang thi du đãng nhưng cũng dễ dàng tránh được.

"Chúng ta đi đâu đây?" Nhân lúc nghỉ ngơi, Lâm Giác hỏi.

"Thư viện."

"Chỗ đó không ít tang thi đâu, vẫn trong giờ tự học mà." Lâm Giác chần chừ nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!