Chương 7: Kẻ phản bội [thượng]

Một gậy đánh tang thi đang nhào đến lảo đảo, sau đó nhắm ngay sọ tang thi dùng sức cắm thẳng ống sắt xuống, âm thanh xương sọ vỡ vụn trong bóng đêm ở nơi nguy hiểm vang dội thanh thúy. Lâm Giác nhổ ống sắt lên, vươn tay về phía Cao Nghệ Phỉ mặt cắt không còn giọt máu bên cạnh: "Đi thôi, mấy người Tống Hàn Chương đi đến nhà thể chất bên kia rồi, chúng ta phải đuổi theo nhanh lên."

Cao Nghệ Phỉ chần chừ vươn tay, khuôn mặt thanh tú giống như chực khóc.

"Cậu… không sợ sao?" Cao Nghệ Phỉ nhẹ giọng hỏi.

Lâm Giác cúi đầu nhìn tang thi nằm rạp bên chân mình, kiềm chế chiến ý trong lòng, tươi cười nói: "Sợ, nhưng mà bây giờ bên cạnh còn có cô gái xinh đẹp thế này, có sợ cũng không thể biểu hiện ra được, mất điểm lắm."

Cao Nghệ Phỉ xì một tiếng bật cười, đôi mi cong cong dưới đèn đường lộ ra vài phần nhu hòa thoải mái.

"Lâm đồng học, tôi thật ra… vẫn định hỏi cậu…"

(đồng học: bạn học. Để đồng học nghe hay hơn nên mình để nguyên)

"Hỏi gì?"

"Cao Nghệ Phỉ nắm ống tay áo nhỏ giọng: "Thứ cậu lấy được ở quảng trường… là vắc

-xin virus tang thi, đúng không?"

Kinh ngạc trong nháy mắt bán đứng Lâm Giác, cậu dừng một chút, không đáp lời.

Cao Nghệ Phỉ nhanh chóng khoát tay: "Tôi cũng chỉ tiện miệng hỏi thôi, virus các thứ cũng chỉ suy đoán, lúc trước xem phim đều có chuyện này mà. Trứng của Chu Ngọc Tú cũng nói bị cắn rồi sẽ biến thành thứ quái vật này… Thực ra thứ này cậu giấu đi là đúng, chung quy ở đây nhiều người như thế, vắc

-xin cũng chỉ có thể cứu một. Nhưng mà nếu tôi bị cắn…"

"Có thể… có thể suy xét cứu tôi không?" Cao Nghệ Phỉ nói xong có lẽ lại thấy xấu hổ vì câu nói của mình, cúi đầu cười khổ: "A, đừng để ý, tôi chỉ nói đùa thôi, dù sao nó cũng là của cậu, tôi chỉ là… Vừa rồi tôi thấy người ở sân tennis kia, cảm giác… chuyện như vậy rất, rất tàn nhẫn… Nếu có thể, chẳng ai muốn mình lại biến thành thứ quái vật như vậy."

Lâm Giác khẽ ừ, một cảm giác chua xót dâng lên.

Ai cũng… không muốn biến thành thứ quái vật như vậy.

"Thật xin lỗi, chỉ tại đi cùng tôi mà cậu cũng bị tụt lại phía sau." Cao Nghệ Phỉ cười với Lâm Giác một chút, yên lặng cúi đầu "Tôi ổn rồi, đi thôi."

Lâm Giác nhìn bốn phía một chút, lại liếc nhìn Lưu Sam mới từ phía sau đuổi đến, ánh mắt hoài nghi.

Cậu ta nghe thấy rồi sao?

Lâm Giác nhíu mày, Lưu Sam luôn khiến cậu cảm thấy khó chịu, lại thêm chuyện vắc

-xin rất quan trọng, nếu bị lộ ra thì…

Lâm Giác mang theo cảm giác bất an che chở Cao Nghệ Phỉ một đường đuổi theo mọi người.

Trong màn đêm, nhà thể chất có vẻ cao lớn mà âm trầm, lác đác có mấy gian phòng còn sáng đèn, có lẽ là các thầy cô làm việc hành chính ở đó.

"Buổi tối ở nhà thể chất không nhiều người, hẳn sẽ không quá nguy hiểm, muốn lấy chỗ này làm cứ điểm cũng khá ổn." Tống Hàn Chương đứng ở cuối cầu thang nhà thể chất, lẩm bẩm suy tính.

"Người không thiếu đâu, ở bể bơi tầng một có người đội bơi tập luyện, sân bóng rổ trong phòng ở tầng 2 chưa đến 9 giờ cũng chưa tan hội, phòng tập thể hình cũng không ít người, chỉ có sân vận động bên ngoài ít người thôi." Triệu Lượng Thịnh chống thanh sắt, ánh mắt sáng ngời nhìn nhà thể chất "Tôi ở hệ thể dục, đám người này thường làm gì tôi đều biết rõ."

Lâm Giác, Cao Nghệ Phỉ và Lưu Sam cũng đi tới dưới tòa nhà thể chất, Chu Ngọc Tú ngồi trên bậc thang có vẻ rất hoảng hốt, dường như vẫn chưa hoàn hồn lại sau khi chứng kiến tang thi xé xác người. Cao Nghệ Phỉ đến ngồi bên cạnh, nhỏ giọng an ủi cô.

Tống Hàn Chương nhìn qua đồng hồ, 20:45, tính từ lúc chuông tan học đổ lúc 20:40, dù là tang thi di chuyển chậm chạp thì năm phút cũng đủ cho bọn chúng từ khu phố buôn bán bên ký túc xá Nam đi đến quảng trường rồi.

Lâm Giác đến cạnh Tống Hàn Chương, cũng ngẩng đầu nhìn nhà thể chất, hỏi: "Chúng ta vẫn đến trung tâm hoạt động học sinh chứ?"

"Đương nhiên."

"Nhưng mà ở đây tang thi cũng không nhiều, chúng ta tìm phòng có cửa sắt trốn đi, chắc cũng cầm cự được đến hừng đông."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!