Chương 50: Chạy loạn (hạ)

Chạy! Chạy! Chạy!

Trong đầu Trần Lộ giờ chỉ tràn ngập một suy nghĩ này, tổ ong to lớn ở ngay trước mặt cô, cô cắn răng ngừng một giây, lao vào.

Phía sau truyền đến tiếng Hạ Hoan gọi thất thanh: "Chờ tôi một chút, Trần Lộ, chờ tôi một chút!"

Trần Lộ cảm thấy phiền toái đến phát bực, thậm chí còn nảy ra sát ý. Cái con nhóc này ngoại trừ một túi cứu thương thì chẳng còn giá trị gì, lúc nào cũng chỉ biết thét chói tai và làm vướng chân người khác, đã vài lần chỉ vì cô ta mà cả nhóm gặp nạn, ngay cả Cố Phong Nghi hẳn cũng đã mặc kệ cô ta rồi.

"Ối!" Hạ Hoan trượt chân một cái, ngã sấp xuống nền đất.

Trần Lộ dứt khoát dừng bước, kéo một cánh tay Hạ Hoan, lôi theo cô chạy về phía trước.

Phía trước là con đường lắt léo của tổ ong, ngay sau lưng là tiếng vù vù nhức nhối của đám ong mật. Trần Lộ buông tay Hạ Hoan, nắm lấy đồ đằng trên cổ tay mình xuất chiêu công kích, lưỡi dao gió vô hình lập tức chém đứt đôi hai con ong vừa bay tới.

Hạ Hoan nắm vạt áo của Trần Lộ, chực khóc nhìn cô, bộ dạng vô cùng hoang mang sợ hãi.

Trần Lộ đứng trước thi thể lũ ong ra sức đạp xuống, khuôn mặt thờ ơ lạnh lẽo nở một nụ cười quái dị: "Hiện giờ chúng ta đang ở trong đại bản doanh của lũ ong, còn có mấy tiếng nữa là trò chơi kết thúc rồi, cô liệu mà ngậm miệng lại, nếu không thì chờ chúng đến xử lý cô đi."

Giọng nói trầm thấp mà đầy uy hiếp, nụ cười nhạt và đôi mắt sát khí bừng bừng, tất cả đều dọa cho Hạ Hoan tay ôm túi cứu thương nơm nớp lo sợ, vội vã gật đầu.

Hạ Hoan cảm thấy sợ, Trần Lộ lúc ở quảng trường đồng hồ tuyệt không giống bây giờ chút nào, khi đó cô ấy có vẻ vừa lạc quan lại phóng khoáng, cũng rất lớn gan. Từ lúc nào cô ấy lại biến thành bộ dạng này? Từ lúc ở khu ký túc xá? Hay là từ lúc ở khu phố buôn bán đã vậy rồi?

Hạ Hoan không tài nào nghĩ ra, nhưng cô cảm giác được Trần Lộ căm thù Liễu Thanh Thanh. Bởi vì Cố Phong Nghi sao? Cố Phong Nghi vẫn luôn che chở Liễu Thanh Thanh, lúc ở khu ký túc xá bọn họ còn chưa có kinh nghiệm nên liên tiếp gặp nạn, thế nhưng mỗi lần Cố Phong Nghi đều đẩy Liễu Thanh Thanh chạy trước. Vừa rồi cũng thế, khi đoàn người tán loạn chạy vào tổ ong, cô nhìn thấy Cố Phong Nghi kéo Liễu Thanh Thanh không hề do dự chạy vào đầu tiên, thậm chí không buồn liếc mắt nhìn các cô lấy một lần.

Trong nháy mắt đó, cảm giác bị bỏ rơi khiến Hạ Hoan tủi thân suýt khóc. Thế nhưng cô rất biết điều, cô cũng chẳng nghĩ đến việc ghen tị với Thanh Thanh, chỉ cần Cố Phong Nghi thấy mình gặp nguy hiểm thì có cứu mình là được rồi. Thế nhưng Trần Lộ hiển nhiên không nghĩ vậy.

"Lấy thuốc diệt côn trùng ra đi, chúng ta phải tìm cách rời khỏi đây." Trần Lộ không giải thích gì, ra lệnh.

"Thế nhưng… thế nhưng chị Cố nói…" Trong túi cứu thương của Hạ Hoan chẳng những có thuốc đặc trị vết thương, còn có vài thứ "tặng kèm" như thuốc diệt côn trùng, thuốc giải độc, nhưng trước đó Cố Phong Nghi đã nói, nếu chưa đến mức bất đắc dĩ thì không nên dùng thuốc diệt côn trùng.

"Cô còn nghe lời cô ta?" Trần Lộ cười đến dữ tợn "Ngây thơ quá đấy, nếu như cô ta có quan tâm cô bằng một nửa Liễu Thanh Thanh thôi thì khi cô ta chạy trốn đã không bỏ cô lại. Đừng tưởng ban đầu cô ta muốn chúng ta đi cùng là vì tốt bụng, pháo hôi mà, càng nhiều càng ít!"

Hạ Hoan trợn to mắt, rưng rưng nói: "Không phải! Chị Cố không phải người như thế!"

Trần Lộ đang đầy vẻ thương hại liếc cô gái nhẹ dạ ngu ngốc này đột nhiên lại giật mình nhìn phía sau lưng cô.

Một con ong mật khổng lồ từ ngã rẽ nhỏ trong tổ ong lượn lờ bay ra, thân mình to lớn, tứ chi dài ngoằng phủ đầy lông tơ, cái bụng to mọng, còn cả đôi mắt kép và cái miệng biến dị trông vô cùng kinh khủng, tất cả đều như đang phô trương thân phận của nó – ong chúa.

Nó đã hoàn thành việc giao phối, trở về lãnh địa của mình.

Hạ Hoan ngây người, miệng há to nhưng không tài nào phát ra nổi một âm thanh, thân thể run lên bần bật.

Sợ hãi, nỗi sợ hãi khi nhìn thấy quái vật và nỗi sợ hãi trước cái chết cận kề khiến cô như mất đi lý trí, hoảng loạn gào thét: "Cứu tôi với!!!!!!"

Một luồng gió sắc bén vụt qua vai, Hạ Hoan như bắt được cọng rơm cứu mạng, đôi mắt sáng lên nhìn về phía Trần Lộ.

Bả vai đột nhiên nhẹ hẫng, đai an toàn buộc chặt túi cứu thương trên người đứt ra rơi xuống đất.

"Không, cứu tôi, cứu tôiiii!"

Hai chi trước của ong chúa đã bắt được Hạ Hoan đang giãy giụa, Trần Lộ cúi người đoạt lấy túi cứu thương rơi trên đất, dứt khoát phóng ra một lưỡi đao gió cắt ngang yết hầu Hạ Hoan. Tiếng thét chói tai tức thì ngừng lại, chỉ còn hơi thở ồ ồ khó nhọc và dòng máu nóng hổi mạnh mẽ phun ra khiến con ong chúa càng thêm hưng phấn, hoàn toàn quên mất vẫn còn một con mồi nữa đang bỏ trốn.

Trần Lộ không một lần quay đầu, nhanh nhẹn chạy sâu vào bên trong tổ ong.

Cô sẽ sống sót, không cần Cố Phong Nghi che chở, không cần bất kì ai giúp đỡ, một mình cô cũng có thể sống sót!

"Ái chà, quả là một cảnh tượng đặc sắc." Thiện Lượng không biết đã ở đó từ lúc nào, một tay đâm thủng lớp màng dính kết những mảng tổ ong, từ trong góc khuất đi tới.

Trên mặt đất còn vương vãi rất nhiều máu tươi, mấy con ong thợ sung sướng liếm dòng máu nóng hổi, cánh đập không ngừng phát ra tiếng kêu ông ông vang vọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!