Tiếng bước chân không có quy luật của hai người không ngừng quanh quẩn trong rừng mưa, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng côn trùng kêu văng vẳng và tiếng lá cây cọ xát.
Lâm Giác và Tống Hàn Chương đi giữa khu rừng đã phát triển đến đáng sợ, thẳng tiến đến ký túc xá phía bắc.
Khi đi tới khu phố buôn bán phía bắc, Tống Hàn Chương đột nhiên dừng bước. Anh ngẩng đầu nhìn một gốc cây to lớn bất thường, duỗi tay kéo một dây leo từ phía trên rủ xuống.
"Có cần tôi leo lên xem thử không?" Lâm Giác hỏi.
Tống Hàn Chương lắc đầu: "Toàn sương là sương có lên cũng chẳng thấy rõ, kệ nó."
Phía trước đột nhiên tỏa ra ánh lửa, ánh sáng chói mắt đến mức có thể phá tan màn sương dày mờ mịt, thoáng cái chỉ rõ phương hướng cho hai người.
"Là Liễu Thanh Thanh!" Lâm Giác chắc nịch nói, lập tức khua cây gậy dò đường về phía đó chạy đi,
Đúng như cậu đoán, cách đó không xa chính là nhóm của Cố Phong Nghi, thế nhưng hiện giờ bọn họ hiển nhiên đang gặp phiền phức lớn.
Từng mảng bươm bướm từ bốn phương tám hướng lao về phía bốn người, Cố Phong Nghi vung thanh thép trên tay quật từng con bướm ở gần rơi xuống đất, Hạ Hoan ôm túi cứu thương hoang mang lo sợ nhìn Liễu Thanh Thanh và Trần Lộ.
"Đừng… đừng đốt lửa nữa, bướm sẽ bị lửa của cô thu hút tới đó!" Trần Lộ vừa lui về phía sau vừa quát lên với Liễu Thanh Thanh.
Liễu Thanh Thanh bị quát càng thêm hoảng sợ, nhất thời quên luôn cả nguy hiểm cận kề.
Mấy con bướm trước mặt đều lao về phía Trần Lộ và Liễu Thanh Thanh, giác quan rắn của Cố Phong Nghi vô cùng linh mẫn, vừa cảm giác được nguy hiểm liền theo bản năng lao tới đẩy Liễu Thanh Thanh ngã xuống mặt đất, dồn sức vào thanh thép trên tay đâm xuyên thân một con bướm, hung bạo quăng nó sang một bên.
Hạ Hoan che miệng ép mình nuốt lại tiếng hét chói tai. Một con bướm đã nhào vào ngay mặt Trần Lộ, cô gái vốn còn đang giãy giụa lập tức bị dọa đến buông thõng hai tay.
Lâm Giác ba bước thành hai từ trong rừng mưa chạy đến, đao trên tay đảo qua một nhát, gạt con bướm trên mặt Trần Lộ ra.
Trần Lộ hai mắt ngây dại nhìn trời, đôi môi nhếch lên nhưng không phát ra tiếng nào, cổ họng run run liên tục, thoạt nhìn có vẻ đã bị sợ hãi quá độ rồi.
"Trần Lộ, cô không sao chứ?" Lâm Giác ngồi xổm xuống lắc lắc bả vai cô gái.
Hạ Hoan cũng cố gắng tha đôi chân mềm nhũn đi tới, giọng nói còn chút hoảng hốt: "Tôi có túi cứu thương… tôi…"
Đôi mắt Trần Lộ chớp một cái, y như người bị tiêm thuốc tê vừa mới tỉnh táo lại, ý thức mơ hồ nhìn Lâm Giác và Hạ Hoan: "Tôi bị làm sao thế?"
Tống Hàn Chương đi tới bên cạnh cô, dùng đao lật lật thi thể con bướm nói: "Phấn trên cánh bướm này hẳn là có tác dụng gây tê và kích thích, đợi nó hết hiệu lực sẽ ổn."
Cố Phong Nghi đỡ Liễu Thanh Thanh đứng lên: "Đừng nấn ná ở đây nữa, bướm đến càng lúc càng nhiều rồi!"
Lâm Giác và Tống Hàn Chương cũng gia nhập cuộc chiến, sáu người vừa đánh vừa lui, cuối cùng trước khi sức cùng lực kiệt cũng thành công trốn được vào một tòa nhà còn tương đối nguyên vẹn.
Trần Lộ đã mệt đến không đứng nổi, ngã ngồi xuống bên tường, Hạ Hoan thì đỡ hơn một chút, chỉ là bị hoảng sợ đến tái nhợt, ôm chân ngồi xuống bên cạnh Trần Lộ.
Cố Phong Nghi nhấp một ngụm nước rồi đưa bình cho Liễu Thanh Thanh: "Đừng uống nhiều quá, ảnh hưởng hành động."
Liễu Thanh Thanh ôm bình nước gật đầu, chỉ uống một ngụm nhỏ liền cười thân thiện chìa bình cho Trần Lộ. Trần Lộ lạnh lùng liếc cô một cái, nhận lấy nước uống liên tục vài hớp.
"Các cô từ đầu đến giờ vẫn luôn ở ký túc xá bắc sao?" Tống Hàn Chương bắt đầu trao đổi thông tin với Cố Phong Nghi.
Cố Phong Nghi gật đầu: "Nhà cửa thì sập, thuốc diệt côn trùng cũng thành vô dụng, không thể trốn tiếp nên chúng tôi chạy ra, nhưng vừa ra đã bị đám bướm đó bao vây rồi."
Tống Hàn Chương vuốt ve đồ đằng trên cổ tay, lại hỏi: "Có phát hiện thi thể nào ở khu này không?"
Cố Phong Nghi sắc mặt căng thẳng: "Có vài cái, phần lớn đều đã rữa nát rồi, chắc là thi thể đã có từ lâu, thế nhưng có một cái xác… không bình thường lắm."
Tống Hàn Chương đoán liều: "Thi thể còn mới, đã cứng lại, thi ban cũng rõ ràng, có vết thương trí mạng trên đầu, hung khí không sắc bén… Nếu thi thể chưa bị sâu ăn thì hẳn là có bộ dạng như thế đúng không?"
Cố Phong Nghi cảnh giác nhìn anh: "Chẳng lẽ là Lục Nhận… Cũng không đúng, anh ta không giống kiểu người giết người giấu xác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!