Nên đánh, hay nên chạy đây?
Con nhện khổng lồ đã chặn kín đường ra. Nó vốn dĩ là loài quái vật tám chân, nay kích thước còn được phóng to lên gấp mấy trăm lần quả thật trông vô cùng kinh khủng, trên thân thể to lớn phô bày từng bộ phận dữ tợn dọa người.
Một loại áp lực kinh khủng đè xuống khiến tóc gáy Lâm Giác cũng dựng đứng cả lên, cậu chỉ còn biết nắm chặt đao trên tay, liều mạng ép hết dũng khí của bản thân ra để đối mặt với con quái vật ấy.
Bỗng "rầm" một tiếng, Tống Hàn Chương một cước đạp cái bàn gỗ chặn ngang cửa. Tuy vậy con nhện bị ngăn bên ngoài không hề nao núng, lập tức gác mấy cái chân thô to lên trên mặt bàn, loay hoay tìm cách chui vào.
"Nhảy qua cửa sổ, nhanh!" Tống Hàn Chương giật chốt cửa sổ, ra sức xé rách mạng nhện bên ngoài, quay đầu hét lên với Lâm Giác.
"Anh đi trước!" Lâm Giác mắt thấy con nhện sắp bò được lên bàn liền vung đao đâm về phía nó. Con nhện nổi giận vươn móng vuốt đâm về phía Lâm Giác, cậu linh hoạt xoay người, tránh vào sau cánh cửa gỗ nửa khép bên cạnh.
"Răng rắc" một tiếng, cái chân nhọn hoắt của con nhện xuyên thủng cánh cửa mỏng manh, lướt qua ngay bên má Lâm Giác.
Lâm Giác bị dọa toát mồ hôi, cậu chẳng dám tưởng tượng nếu vừa rồi cái chân đó đâm trúng mình thì sẽ có hậu quả gì.
Tống Hàn Chương đã leo ra khỏi cửa sổ, giục cậu: "Chặn thêm bàn rồi đến đây ngay!"
Lâm Giác nghe lời anh vội kéo thêm một cái bàn nữa chặn cửa, sau đó nhanh nhẹn chạy tới nhảy lên cửa sổ, nắm lấy tơ nhện dẻo dai bên ngoài đu xuống.
Con nhện khổng lồ đã phá tan được chướng ngại vật cửa gỗ và bàn, điên cuồng vắt mình qua cửa sổ giơ chân muốn bắt lấy bọn họ, may mà hai người đều đã leo ra ngoài phạm vi công kích của nó, tập trung tìm một ô cửa sổ để quay lại bên trong tòa nhà.
Tống Hàn Chương đã tìm được một khung cửa sổ mở, thuận lợi nhảy vào, Lâm Giác cũng chật vật leo về phía đó. Bởi vì tay còn phải nắm dây tơ lại thêm không có kinh nghiệm, cậu leo rất vất vả.
Ngay lúc đang đổi tay, Lâm Giác bỗng cảm thấy dây trong tay mình nhẹ hẫng, nó không còn chống đỡ thể trọng của cậu nữa.
Thân thể mất cân bằng ngửa ra sau, cậu rơi xuống…
Lâm Giác mở to mắt. Tình cảnh trước mắt giống như được chiếu trên một màn hình lớn, từng chi tiết đều phóng đại lên trong đầu cậu. Cậu thấy con nhện dữ tợn đang giãy giụa trên đỉnh đầu, cậu thấy nét mặt hoảng sợ của Tống Hàn Chương, thấy…
Bầu trời nặng nề vùi lấp sau màn sương.
Thế giới đắm chìm trong sương mù, hỗn độn.
"LÂM GIÁC!!!"
Là tiếng của Tống Hàn Chương! Lâm Giác đang thất thần giật mình tỉnh táo lại.
Phải tự cứu mình! Nếu như đầu chạm đất trước cậu chắc chắn chết ngay tại chỗ, cậu nhận thức rõ ràng được điều này.
Không chút do dự buông đao trong tay ra, thân thể phản ứng nhanh đến chính cậu cũng không ngờ được, ngay trên không trung lộn một vòng, bắt chước loài mèo dùng bốn chân tiếp đất. Rơi xuống rồi cậu mới nhận ra bên dưới không hề giống nền đất cứng lạnh, chính là đám cỏ cây phát triển quá mức do ảnh hưởng của rừng mưa hóa đã cứu cậu.
Thấy mình ngoài hai đùi ê ẩm ra cũng không có ngoại thương gì, cậu thở phào nhẹ nhõm, ngoắc tay nói với Tống Hàn Chương trên tầng: "Học trưởng, tôi không sao! Tôi sẽ lên chỗ anh ngay!"
Nói rồi cậu nhặt đao trên đất lên, một đường chạy thẳng đến cửa trước tòa nhà thực nghiệm.
Cũng may chỗ cậu rơi xuống là ngay sau lưng tòa nhà, nếu là phía tiếp giáp quảng trường phía nam kia thì chắc lúc này cậu đã bị một đám nhện với kiến tranh nhau xé xác rồi.
Cửa vào tầng một tòa nhà thực nghiệm giờ đã bị che kín mạng nhện, Lâm Giác cũng đã quen với tình hình này, khuấy cho đám tơ đó tứ tán quang đãng ra rồi bước vào.
Tầng một ở đây cũng vẫn vắng vẻ như thường, chỉ khác mấy tiếng trước ở chỗ trong hành lang tăm tối lúc này không hoàn toàn trống trải nữa mà đã chen chúc đủ các loại cây ưa bóng, thậm chí từ các khe rãnh còn mọc ra không ít giống dương xỉ, trên tường cũng bám đầy dây leo.
Hàng lang này dường như đã thành lãnh thổ của thực vật, khiến cậu bước đi mà có cảm giác lữ khách lạc vào rừng cây, bị màu xanh biếc yêu dị mê hoặc, tìm không ra đường về.
Sương mù như có như không phiêu đãng bốn phía, nhấn chìm nơi này trong một cảm giác mông lung mờ ảo.
Lâm Giác dọc theo cầu thang đã đổ nát leo lên. Bước chân của cậu kinh động đến những sinh vật đang lang thang nơi này, dọa đám nhện nhỏ vội vội vàng vàng núp vào bóng lá.
Âm u, ẩm ướt, phế tích, lẻ loi, khắp nơi không đâu không thấy bóng dáng lũ nhện, còn cả tiếng nước nhỏ tí tách từ mái hiên văng vẳng không ngừng…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!